10 phút sau khi cầm chiếc điện thoại này Đường Lạc Lạc..liền hối hận.
Không vì cái gì khác mà là lúc cô bật chiếc điện thoại lên, cài dặt xong chế độ vân tay sau đó nhìn vào danh bạ toàn thân cô như hóa đá,trong danh bạ chỉ có duy nhất một số điện thoại mà dãy số này tất nhiên là của Mặc Thiệu Đình, lại còn không biết xấu hổ mà để hai chữ “ông xã” nữa.
Bệnh ấu trĩ của người này bốn năm vẫn chưa chữa hết sao?
Đường Lạc Lạc im lặng cầm chiếc điện thoại, ngẫm nghĩ xong rồi đem số điện thoại của Mặc Thiệu Đình đổi thành “Đại ma vương”, sau đó thả vào túi xách của mình, vội vàng chạy về phòng thiết kế.
Trong lòng vẫn còn vướng mắc nên làm sao mới bắt quả tang được kẻ thông dâm kia, nghĩ đi nghĩ lại thì đường Lạc Lạc cảm giác cô là nhà thiết kế mà lại chuyển thành tay săn ảnh,đi bắt quả tang Hách Chấn Thiên… lại còn có bằng chứng thật đúng là không hiện thực chút nào, thật sự không được đâu, vẫn là thuê thám tử tư đi,xem như là thử vân may,biết đâu được tự nhiên Hách Chấn Thiên chạy tới cửa khóc lóc van xin để đưa chứng cứ cho cô thì sao?
Được rồi, cái này càng không thể……
Bên kia đường Lạc Lạc đang vắt hết óc suy nghĩ đầu óc rối loạn, bên đây thì tâm trạng mặc thiệu đình rất tốt, hành tung bây giờ của Đường Lạc Lạc đều bị anh nắm giữ. Sau mấy ngày nay quan sát, anh coi như được nhẹ nhõm trong người, Nhậm Tử Lương đúng là không sống chung với nhau, thậm chí họ cũng không thường xuyên gặp nhau, nhìn giống như chỉ là bạn bè bình thường, làm cho Mặc Thiệu Đình nhịn không được mà nghi ngờ, có lẽ nào, Nhậm Tử Lương là lá chắn của Đường Lạc Lạc?
Vậy thì thật thú vị,Đường Lạc Lạc cuối cùng trốn tránh anh là vì nguyên nhân gì?
Nỗi băn khoăn bốn năm trước làm cho anh như lọt vào sương mù, giờ anh sẽ tra cho rõ ràng không thể hồ đồ lần nữa.
Đang suy nghĩ,điện thoại di động của mặc thiệu đình reo lên, anh lấy tai nghe bluetooth đeo vào và nhận điện thoại, nhẹ nhàng alo một tiếng, bên kia là giọng nói của Mặc Tây Thành: “anh hai,anh đang ở đâu vậy?”
Mấy năm nay, mặc thiệu đình và mặc tây thành vẫn duy trì liên lạc,mối quan hệ với Mặc gia tuy rằng có lạnh nhạt, nhưng không ồn ào đến mức phải trở mặt nhau.
Cho dù La Nhã có đối xử với anh như thế nào nhưng có một sự thật không thể nào thay đổi, anh là con cháu của Mặc gia, là con của La Nhã,anh trai mặc tây thành.
Tâm trạng lúc này đúng lúc nên mặc thiệu đình thuận miệng trả lời: “anh đang ở đường cao tốc…… có việc gì sao?”
Mặc tây thành vội tiếp lời;”anh hai, giờ anh rãnh chứ?nếu rãnh thì về nhà ăn trưa được không? Mẹ nói rất nhớ anh,em cũng vài ngày rồi chưa gặp anh.”
Về nhà ăn cơm trưa……
Yêu cầu này cũng không quá đáng gì nhưng đôi mắt của Mặc Thiệu Đình tối sầm lại, ánh mắt phức tạp chợt lóe lên rồi biến mất nhưng vẫn từ tốn mở miệng từ chối: “Chút nữa anh còn bận chút việc sẽ không về,em và mẹ cứ vui vẻ đi,hai ngày nữa có thời gian sẽ đến công ty tìm em.”
“vâng……” Mặc tây thành không cam lòng, nghĩ nghĩ cũng chỉ có thể bổ sung thêm một câu: “Vậy anh giữ gìn sức khỏe, gặp lại sau.”
Mặc thiệu đình tắt điện thoại,ngón tay thon dài cầm vô lăng,đôi mắt anh tối sầm.
Quan hệ giữa anh và Mặc gia hình như không bao giờ trở lại như trước, bây giờ địa vị của anh có thể nói là khá xấu hổ, anh không còn là người thừa kế của Mặc gia nhưng lại không thể cùng Mặc gia cắt đứt quan hệ, la nhã vẫn từ trước đến giờ vẫn không thân thiết với anh nhưng ít ra bề ngoài vẫn tỏ vẻ là me con, mà sau khi mặc tây thành hết hiểu lầm anh đối xử với anh thân mật hơn, miễn cưỡng duy trì tinhfcarm như vậy cũng tốt.
Ít nhất có thể giảm bớt những phiền phức không đáng.
Với la nhã, anh không hận cũng chả yêu quý gì, tình mẹ con sớm đã phai nhạt, tuy là vốn dĩ chẳng còn sót lại bao nhiêu cả.
Có lẽ chính anh là một người không nhận được tình cảm ấm áp của người thân thì cũng chả sao cả.
Cùng lúc đó, tại Mặc gia đại trạch, la nhã và Mặc Tây Thành đang dùng bữa trưa, trên bàn đầy thức ăn kiểu Tây và rượu vang,trên chiếc bàn dài hai mẹ con họ ngồi đối diện nhau, mặc tây thành có chút thất vọng cúp điện thoại, cụp mi mắt xuống: “anh ấy không muốn trở về.”
La nhã cầm nĩa ăn, hung hăng đâm mạnh xuống miếng thịt bò bít tết, đáy mắt lộ ra tia khinh thường: “mẹ đã bảo không cần gọi cho nó, giờ nó còn xem mẹ là mẹ, xem con là em trai nó sao? Cả năm cũng không thấy cái bóng đâu, chẳng khác gì linh hồn nó bị Đường Lạc Lạc câu mất, mẹ thật muốn đợi cho nó phát hiện đường Lạc Lạc là em họ nó xem nó có nổi điên lên không.”
Sau bốn năm, la nhã rõ ràng già hơn rất nhiều, dáng người vẫn là tao nhã cao quý chỉ là mái tóc dài được uốn rất tinh xảo nhưng phần tóc mai đã có một ít tóc bạc và cũng không thể nào che giấu đi nếp nhăn trên mắt ngày càng sâu thêm.
Giờ này bà ta dùng hết sức vung vẫy dao nĩa giống như đĩa thức ăn trước mắt bà ta là Mặc Thiệu Đình cần phải bị bà ta trừng trị vậy.
Một người khi đã suy nghĩ lo lắng quá nhiều sẽ mau già hơn những người khác.
La Nhã là người như thế, bà ta luôn cảm thấy rằng Mặc Thiệu Đình có ý đồ sẽ không bao giờ tình nguyện giao Mặc thị trong tay Mặc Tây Thành, nhất định còn có âm mưu quỷ kế nào đó chưa xuất ra nên bà ta không thể khong đề phòng.
Mặc tây thành nhìn bộ dạng tức giận của la nhã, có chút khó chịu mím môi: “Mẹ, người khác không biết, chẳng lẽ mẹ còn không biết sao? Đường Lạc Lạc sao lại là em họ của anh được, bọn họ khi ấy vốn không hề có quan hệ máu mủ gì cả, nếu không…… Nếu không……”
Nếu không lúc trước anh ta vì hiểu lầm mặc thiệu đình, liền một mạch nói quan hệ của Đường Lạc Lạc và Mặc Như Nguyệt tiết lộ ra thì tình trạng sẽ không đến mức như ngày hôm nay.
Năm đó đường Lạc Lạc vì bị sốc mà phải bỏ đi Mĩ đến giờ đã bốn năm rồi, chứng kiến Mặc Thiệu Đình ngày càng tiều tụy sa sút,trong lòng mặc tây thành vừa áy náy lại vừa cảm thấy lo lắng.
Nhưng mà…… Nếu muốn cứu vãn sai lầm chỉ còn cách thành thật mà nói hết cho Mặc Thiệu Đình, nói sự thật anh là con nuôi của Mặc gia nhưng mà nếu làm như vậy khó mà đảm bảo rằng một khi Mặc Thiệu Đình không liên quan gì đến Mặc gia sẽ nổi lên suy nghĩ khác.
Mặc thị ở trong tay anh ta đã bốn năm.Bốn năm qua, mặc tây thành rất cẩn thận như đi trên băng mỏng, nhưng cùng lắm chỉ làm cho tình hình Mặc thị ổn định hơn mà thôi, không cầu phát triển xa vời, kinh doanh cũng cần có thiên phú, thủ đoạn kinh doanh trong lòng Mặc Tây Thành anh ta rất rõ ràng, không dám đưa ra quyết định gì vì có thể ảnh hưởng đến công ty.
Bốn năm trước đã xảy ra một tai họa lớn làm ảnh hưởng đến sự tồn tại của công ty, mặc tây Thành bất kể ra sao cũng không dám để tái diễn một lần nữa.
Quả nhiên, la nhã cau mày ra giọng cảnh cáo: “Con đừng hòng nghĩ muốn đem sự thật nói cho mặc thiệu đình, giờ mặc thiệu đình vẫn nghĩ đến nó là con mẹ thì mới có thể giúp đỡ con, mới có thể một lòng trung thành với mặc thị, một khi nó phát hiện nó với chúng ta không có quan hệ máu mủ gì, khó mà bảo toàn được nó sẽ làm ra chuyện gì đâu. Nó không lấy được đường Lạc Lạc thì đã làm sao, trên đời này cũng có rất nhiều người không thể lấy nhau, cũng không có ai đều hóa thành bướm đâu.”
“Con biết rồi.” Mặc tây thành bưng chiếc ly đế cao lên, vẻ mặt cay đắng đem ly rượu vang lên uống một hơi cạn sạch, lúc trước đường Lạc Lạc bỏ đi anh ta cũng chưa nói được, giờ việc đã đến mức này lại càng không còn cách nào nói ra được nữa.
Mặc Tây Thành từng có khao khát muốn đi đến kết quả với Đường Lạc Lạc, cho đến khi biết được anh ta là anh em họ với Đường Lạc Lạc thì thời gian đầu anh ta cảm thấy thật bất công,thậm chí vô cùng đau khổ nhưng bây giờ thời gian đã qua vài năm, cẩn thận suy nghĩ lại thì đã bình ổn trở lại.
Thích chỉ là từ thời gian đầu tiên,còn yêu là lâu dài không chán.
Tình cảm anh ta giành cho Đường Lạc Lạc cũng chỉ có thích mà thôi.
Bởi vì niềm yêu thích kia còn chưa có đơm hoa nảy mầm, rồi tình cảm chớm nở đó liền bị bóp chết bởi vì Đường Lạc Lạc là chị dâu của anh ta, cho nên mới càng cấp bách, càng thêm điên cuồng bất chấp.
Nếu sự việc tiếp tục xảy ra như thường ai biết được sau thời gian tiếp xúc với Đường Lạc Lạc thì hai bên có chán ghét nhau không?
Không chiếm được mới là kết quả tốt nhất.
Trước kia mặc tây thành không hiểu, luôn ghĩ rằng anh ta đã tìm được tình cảm của cuộc đời rồi nhưng giờ đã hiểu ra, cũng chỉ là như món sơn hào hải vị yêu thích trước mặt còn chưa kịp gắp liền bị người khác ăn hết mà thẹn quá hóa giận thôi.
Tiếc là anh ta giờ thật lòng muốn chúc phúc cho Đường Lạc Lạc và Mặc Thiệu Đình tại sự xúc động của anh ta khiến cho hai người có thể vĩnh viễn không đến được với nhau.
La nhã thấy sắc mặt Mặc Tây Thành ảm đạm, sợ anh ta vẫn khong kiềm chế hãm sâu tình cảm với Đường Lạc Lạc, cố tình chọc cho anh ta vui lên, từ từ mở miệng: “Con biết gì chưa, đường Lạc Lạc về nước rồi, về được khoảng một tuần rồi.”
“sao cơ?” Mặc tây thành kinh ngạc ngẩng đầu, lập tức vội vàng truy hỏi: “làm sao mẹ biết?”
La nhã nhướn mày đắc ý ;”mẹ cũng không cố ý điều tra đâu, chẳng qua phái người theo dõi kĩ Mặc Như Nguyệt, một tuần trước, đường Lạc Lạc đi vào nhà mặc như nguyệt, còn dẫn theo đứa con…… đúng rồi, đi theo còn có con trai của Nhậm gia, một nhà ba người cùng nhau từ Mỹ trở về.”
“Nhậm tử lương sao?” Mặc tây thành cũng rất có ấn tượng sâu với nhậm tử lương, dù rằng con cháu không muốn thừa kế sản nghiệp của gia đình không ít nhưng Nhậm Tử Lương là một người có phong độ xuất chúng làm cho người ta nhìn một lần không thể quên.
Đường Lạc Lạc dẫn theo đứa bé trai trở về cùng với nhậm tử lương sao….?.
“Đúng rồi, chính là cậu ta.” La nhã chẳng khác gì mấy bà nội trợ bao nhiêu,tính nhiều chuyện lại nổi dậy: “Nghĩ đến thì ta đã cảm thấy vui vẻ rồi, không biết mặc thiệu đình đối mặt với em họ nó cũng không biết Nhậm gia có thể chấp nhận được thứ hàng đã qua sử dụng như Đường Lạc Lạc không nhỉ, ha ha, hơn nữa mặc như nguyệt tiện nhân kia, mấy năm nay đều vì con gái đến phát điên rồi, lúc này đường Lạc Lạc trở về, phỏng chừng không dám công khai đem Đường Lạc Lạc công bố cho thiên hạ, ông nội con là người bảo thủ, biết được huynh muội ngược luyến, không chịu nỗi mà qua đời a.”