La Nhã ngàn lần không ngờ tới, bàn tính như ý của mình đổi lại là kết cục như thế này, bà vô ý đứng dậy từ sô-pha, giọng nói chát chúa.
– Càn quấy! Mẹ không đồng ý!
Biệt thự Mặc gia lý do là biệt thự Mặc gia, vì đây là nơi ở người kế thừa nhiều lần đảm nhiệm của Mặc gia, sống ở đây, tượng trưng cho thân phận người kế thừa của Mặc gia, vì vậy La Nhã mới mặc kệ sống ở đây có không thoải mái cách mấy, cũng không chịu đi –
Bà nghĩ sống ở đây, muốn từng bước nuốt chửng hết quyền lợi trong tay Mặc Thiệu Đình, sau đó đem khu biệt thự này, và cả nhà họ Mặc, trao hết cho Mặc Tây Thành.
Nhưng mà…
Kế hoạch của bà chỉ tiến hành được một nửa, lúc này Mặc Thiệu Đình không biết vì sao, không hề quan tâm đến nhà họ Mặc, xem ra vốn không bài xích chuyện giao lại quyền lợi cho Mặc Tây Thành, đây đối với La Nhã mà nói, là một tin tốt, nhưng bây giờ, Mặc Thiệu Đình phải rời khỏi đây…
Mặc Thiệu Đình cam tâm tình nguyện mang nhà họ Mặc giao đến tay Mặc Tây Thành, là một chuyện, bản thân đuổi Mặc Thiệu Đình ra khỏi biệt thự Mặc gia, cưỡng ép phù chính Mặc Tây Thành, lại là một chuyện khác, Mặc Thiệu Đình trong lúc nhà họ Mặc nguy cấp tiếp quản công ty, tiếng tăm trong công ty rất cao, người ủng hộ rất đông, nếu như không có sự đồng ý và ủng hộ của Mặc Thiệu Đình, vị trí của Mặc Tây Thành sẽ không được vững vàng.
Trước mắt, Mặc Thiệu Đình lại muốn cùng con nha đầu Đường Lạc Lạc kia rời khỏi, đây hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của La Nhã, một khi Mặc Thiệu Đình đi, bản thân bà một mình sống ở biệt thự Mặc gia, ý định muốn giành quyền cho Mặc Tây Thành, liền không còn hứng thú nữa.
Vì vậy La Nhã lúc này gấp rút duy trì sự nhã nhặn và thể diện thường ngày, đi đến trước mặt Đường Lạc Lạc và Mặc Thiệu Đình, đưa tay nắm lấy cánh tay.
– Thiệu Đình, con không thể đi! Vì một người phụ nữ đã lừa dối con, một người phụ nữ lai lịch không rõ ràng, con lại để mẹ một mình ở lại đây? Con là con trai của mẹ!
Đường Lạc Lạc quay đầu sang nhìn Mặc Thiệu Đình, trong lòng có chút hy vọng lại chớm nở, thì ra, tuy đang giận mình, nhưng Mặc Thiệu Đình chưa từng nghĩ sẽ để mình một mình rời khỏi đây.
Anh tình nguyện ở bên cô, cùng nhau đi.
Trong lòng cảm xúc phức tạp, có cảm động, có hổ thẹn, có bất an cũng có sự vui mừng bất ngờ, Đường Lạc Lạc giống như một cô gái nhỏ si tình, nhìn chằm chằm vào góc nghiêng điển trai bất phàm của Mặc Thiệu Đình không chớp mắt, sự bi thương và tuyệt vọng dần dần tan biến.
Đôi mắt Mặc Thiệu Đình lành lạnh, trong tay đang xách chiếc vali nhẹ hều của Đường Lạc Lạc, lúc nhìn La Nhã, đôi mắt đen láy bình lặng như hồ nước, không có bất kỳ gợn sóng.
– Tôi muốn đi đâu, là chuyện của tôi, bất kỳ ai cũng không có quyền ngăn cản tôi.
Cho dù là La Nhã cũng không thể.
Đối với đại đa số mà nói, mẹ là một nhân vật vô cùng thần thánh, là người tôn kính yêu quý nhất, nhưng đối với Mặc Thiệu Đình mà nói, từ lúc biết chuyện, La Nhã chưa từng trao cho anh dù chỉ một chút sự yêu thích.
Anh từng hết sức hết sức cố gắng khổ cực, muốn trở thành niềm tự hào của mẹ, muốn mẹ ngoài quan tâm em trai ra, dù chỉ một khoảnh khắc thôi, ánh mắt dừng lại trên người anh nhiều một chút, nhưng sự thất vọng liên tiếp nói với anh, bất kể anh xuất chúng bao nhiêu ưu tú bao nhiêu, anh cũng không phải là đứa con mà mẹ yêu thích nhất.
Duy trì tình cảm giữa người với người, ngoài tình thân ra, hơn nữa là sự tích luỹ từng chút một âm thầm bồi đắp, nhưng Mặc Thiệu Đình đang trong những lần thất bại liên miên, sớm đã không trông mong sự yêu thương từ La Nhã nữa.
Anh thậm chí sẽ không quá thất vọng nữa, có lúc sẽ nghĩ, có lẽ bản thân vốn không phải là con trai của La Nhã, nhưng, phải hay không phải, thì có quan hệ gì chứ?
Tóm lại Mặc Tây Thành mới là tất cả của bà, bản thân chẳng qua chỉ là bàn đạp cho Mặc Tây Thành lên được địa vị cao, giá trị đối với La Nhã, cũng chỉ là một tên có thể lợi dụng mà thôi.
Đối mặt với thái độ lạnh lùng và kiên định của Mặc Thiệu Đình, La Nhã chốc lát phát hoảng, không sai bà là mẹ ruột của Mặc Thiệu Đình, nhưng do từ nhỏ đã đối với đứa con này không để tâm mấy, dẫn đến mối quan hệ của Mặc Thiệu Đình và bà luôn bình bình thường thường, dù sao cũng là người trẻ mới ngoài hai mươi, chưa ra hồn, nhưng bây giờ xem ra, bản thân rõ ràng đã xem nhẹ Mặc Thiệu Đình.
Năm năm nay, anh đã giữ chặt kĩ nhà họ Mặc trong lòng bàn tay.
Mà bản thân thứ duy nhất có thể hãm chân anh, chỉ có tình mẹ con mà thôi.
La Nhã nghiến răng, đổi một thái độ khác, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn Mặc Thiệu Đình.
– Thiệu Đình, mẹ đều muốn tốt cho con, người phụ nữ như vậy con không thể giữ ở bên cạnh được, mẹ không bảo hai con lập tức ly hôn, là vì suy nghĩ đến con cần một chút thời gian, mẹ là mẹ của con, con ngay cả lời của mẹ cũng không nghe nữa đúng không? Mẹ vốn tưởng con là một đứa trẻ hiểu chuyện, chưa từng khiến mẹ lo lắng, nhưng bây giờ vì người phụ nữ này, con thà bỏ đi, để mẹ ở lại đây một mình? Mẹ từ nước Anh về là vì thứ gì chứ, không phải vì không yên tâm về con sao?
Ngữ khí dịu dàng và đau buồn của bà, trên mặt mang vẻ bất lực, như một hình tượng người mẹ hiền vì đứa con nhọc lòng.
Đường Lạc Lạc chưa từng thấy qua La Nhã như vậy, không kiềm được trong lòng thổn thức, lúc quay đầu nhìn Mặc Thiệu Đình, lại phát hiện ánh mắt của Mặc Thiệu Đình vẫn sâu xa u tối như cũ, biểu cảm trên mặt cũng bình tĩnh trước sau như một.
Ngữ điệu dịu dàng thân thiết như vậy, đừng nói là Đường Lạc Lạc lần đầu nghe thấy, Mặc Thiệu Đình cũng là lần đầu nghe thấy.
Hai mươi mấy năm nay, lần đầu nghe thấy mẹ của mình nói chuyện với mình như một người mẹ thật sự, thương lượng, nhưng thứ từ nhỏ mong chờ đã lâu, đến lúc lớn lên mới đạt được, lại không khơi gợi một chút cảm tình gì trong lòng nữa rồi.
– Bà từ nước Anh trở về, là vì Mặc Tây Thành phải không.
Mặc Thiệu Đình hơi cong môi, trong thần sắc lạnh nhạt mang chút chế giễu.
– Tâm tư của bà, tôi đều biết, nhà họ Mặc là của Mặc gia, tôi không mang nó xem như là của riêng tôi, Mặc Tây Thành là em trai tôi, tôi cũng tình nguyện nâng đỡ nó, nhắc trước là, không có người khiến tôi không vui. Nếu không, nhắc bà một câu, nhà họ Mặc bây giờ vẫn nằm trong tay tôi.
Sắc mặt của La Nhã trong chốc lát trở nên trắng bệch, cả người chao đảo lùi về phía sau.
Bà không ngờ đến, Mặc Thiệu Đình trực tiếp trở mặt với bà rồi, có chút chuyện, không nói ra, trong lòng mọi người hiểu rõ, bà là người làm mẹ, ít nhiều cũng có vài phần thể diện, nhưng nói lộ liễu như vậy, tâm tư kia trong lòng bà, Mặc Thiệu Đình sớm đã biết rõ rồi.
Không muốn khơi ra, chỉ là không muốn tính toán với bà, không muốn tranh đoạt, không đại diện phải luôn nhất mực nhẫn nhịn.
Khoé miệng La Nhã co giật, biểu cảm trên mặt giống như bị người ta tát một bạt tai trước mọi người, đôi mắt dán chặt vào Mặc Thiệu Đình, mang chút không cam và căm hận, Mặc Thiệu Đình kéo theo Đường Lạc Lạc, như bên cạnh không có ai từ phía bên La Nhã đi ngang qua, giọng nói lành lạnh nhưng vô cùng uy hiếp.
– Các người ngoan một chút, những thứ nên cho các người, một thứ cũng sẽ không thiếu.
Mãi đến khi bóng dáng của Mặc Thiệu Đình và Đường Lạc Lạc, hoàn toàn biến mất khỏi cửa, La Nhã dựa vào góc bàn bên cạnh, mới miễn cưỡng đứng thẳng người dậy.
Đáng chết!
Mặc Thiệu Đình lại ngang ngược như vậy, hoàn toàn không xem người mẹ này của mình ra gì!
Kế hoạch của bà, tâm tư của bà, sự thăm dò và châm biếm từng bước một của bà, Mặc Thiệu Đình đều để ý đến, chẳng qua chỉ là luôn không nói ra, nhà họ Mặc rõ ràng nên là của Tây Thành, nhưng bây giờ trong miệng anh, ngược lại giống như bố thí cho bà và Tây Thành, đúng là đứa con qua cầu rút ván.
La Nhã tức đến run cầm cập, từ trong lòng mình lấy ra thuốc định thần hay đem bên người, nuốt xuống, giờ mới cảm nhận sự run rẩy và nhịp tim kịch liệt trên người dịu đi nhiều, khó khăn ngồi lại trên ghế sô-pha, trong lòng La Nhã an ủi bản thân.
Không sao đâu, không sao đâu, cho dù Mặc Thiệu Đình tài giỏi cỡ nào, nhưng quan hệ mẹ con giữa anh và bà là không thể thay đổi, ngay nàocòn là con của mình, thì ngày đó cũng không thể làm gì được mình…
Vả lại, anh không phải nói rồi sao, sẽ ngoan ngoãn đem sản nghiệp nhà họ Mặc giao về tay Tây Thành?
Chỉ cần đạt được mục đích, bà mặc kệ cách nhìn của Mặc Thiệu Đình với bà, quản anh thì sẽ đưọc gì!
Một bên, Đường Lạc Lạc thật thà đi theo Mặc Thiệu Đình rời khỏi biệt thự Mặc gia, ngồi lên chiếc Maybach của Mặc Thiệu Đình.
Nếu như là bản thân rời khỏi biệt thự Mặc gia, tâm trạng Đường Lạc Lạc lúc này nhất định sẽ không dễ chịu, cảm giác giống như bị đuổi ra khỏi nhà vậy, nhưng bên cạnh thêm Mặc Thiệu Đình một người, cô liền an tâm nhiều rồi, nghĩ đến sau này sẽ không cần xem sắc mặt của La Nhã, ngoài vui mừng ra, thậm chí có chút cảm giác như trút được gánh nặng.
Mà Mặc Thiệu Đình rất dễ thấy vẫn đang giận mình, Đường Lạc Lạc biết được điều này, ngoan ngoãn ngồi trên ghế lái phụ, nhìn thấy Mặc Thiệu Đình gọi điện cho Tần Việt, dặn dò Tần Việt thu xếp một toà biệt thự bên bờ biển – bất động sản dưới tên Mặc Thiệu Đình rất nhiều, thực sự dọn ra ngoài, chẳng qua chỉ là dọn từ nơi này sang nơi khác, biệt thự Mặc gia anh ở đủ rồi, sớm đã thấy ngán, đúng lúc nhân cơ hội ra ngoài hít thở không khí.
Lúc trước còn phải duy trì vẻ mặt hoà thuận với La Nhã, bây giờ nói ra rồi, sẽ không kiêng nể gì nữa.
Sắc mặt Mặc Thiệu Đình rất lạnh, dáng vẻ trông tâm trạng không được tốt lắm, Đường Lạc Lạc vừa chột dạ, tự nhiên không dám thở mạnh, chỉ ngẩn ngơ nhìn góc mặt đóng băng của anh, không biết anh đang suy tính cái gì.
Nói thật, nếu như từ giờ Mặc Thiệu Đình ghét bỏ cô, không muốn ở bên cô nữa, Đường Lạc Lạc cũng có thể hiểu, nhưng Mặc Thiệu Đình không có.
Không những không có, còn cùng mình rời khỏi Mặc gia, tất cả những thứ này… chứng minh anh thật sự rất yêu mình đúng không?
Nhưng sao lại xụ mặt, dáng vẻ vẫn đang giận mình.
Đường Lạc Lạc chỉ hai ngón tay vào nhau, rất buồn rầu than trời than đất, ôi, một lần sảy chân để hận nghìn đời, nếu như bản thân sớm nói sự tình cho Mặc Thiệu Đình biết, sẽ tốt hơn chăng?
Đáng tiếc trên thế giới này làm gì có thuốc hối hận để uống.
Không biết chiếc xe chạy trên đường bao lâu rồi, Đường Lạc Lạc cũng cảm thấy có chút mệt rồi, Mặc Thiệu Đình giớ mới dừng xe trước một khu biệt thự.
Đường Lạc Lạc mở cửa xuống xe, không kiềm được tấm tắc khen ngợi – biệt thự phía vịnh biển là giá phòng đắt nhất thành phố S, gọi là tấc đất tấc vàng, bây giờ xem ra, mọi thứ đều đắt như vậy cũng rất đáng…
Khu biệt thự này sát bên biển, phong cảnh đương nhiên vô cùng đẹp đẽ, bãi cỏ xanh không chê vào đâu được, quan trọng nhất là kiến trúc lộng lẫy, màu trắng và xanh, phong cách địa trung hải, Mặc Thiệu Đình ở là khu biệt thự gia đình, thấp thoáng giữa biển bạc núi xanh, trông cực kỳ tươi mới và trữ tình.
Lớn thì không lớn bằng biệt thự Mặc gia, nhưng lại hợp ý Đường Lạc Lạc, nếu không phải tâm trạng bây giờ buồn bực, Đường Lạc Lạc nhất định sẽ hưng phấn nhìn trái nhìn phải…
Lúc này, sự kinh ngạc của Đường Lạc Lạc thấm thoát trôi đi, sau đó ngoan ngoãn theo đằng sau Mặc Thiệu Đình, trong lòng đang nghĩ Mặc Thiệu Đình muốn xụ mặt với mình mãi vậy sao, vậy những ngày tháng sau này của mình, sợ rằng không tự tại so với trước mặt La Nhã bao nhiêu.
Biệt thự tuy không trang trí gì, nhưng người hầu lại trường kỳ chờ lệnh, các loại gia dụng và đồ dùng hàng ngày đều đáp ứng đủ, căn bản là biệt thự Mặc gia kiểu nhỏ hơn thôi.
Đường Lạc Lạc đi theo Mặc Thiệu Đình đi qua phòng khách dưới lầu, tâm trạng Mặc Thiệu Đình không tốt, gần như không muốn dẫn cô đi loanh quanh, Đường Lạc Lạc vừa gây hoạ, đương nhiên sẽ không tự mình chủ động yêu cầu, đi thẳng đến một gian phòng ngủ bên ngã rẽ lầu hai, Mặc Thiệu Đình giờ mới ngừng lại, chỉ vào cửa phòng.
– Đây là phòng của em.
– Anh… không ở cùng em sao?
Đường Lạc Lạc thề, thật sự không nghĩ đến sẽ có ngày hỏi ra câu hỏi xấu hổ như vậy đó!
Nhưng… bây giờ bọn họ vẫn là vợ chồng, vẫn chưa ly hôn, vả lại thái độ lãnh đạm chưa từng có của Mặc Thiệu Đình, thực sự khiến cô không biết làm thế nào, cô xem như đã hiểu được, có lúc chiến tranh lạnh so với cãi nhau còn khiến người ta khó chịu hơn.
– Anh còn giận em sao.
Thần sắc Mặc Thiệu Đình lạnh lùng, đôi mắt sâu sa ngang ngạnh, trong ánh mắt vẫn rực lên ngọn lửa giận dữ như cũ, Đường Lạc Lạc, Đường Lạc Lạc,… người phụ nữ này luôn có thể dễ dàng khơi dậy sự giận dữ của anh.
Sự lừa dối của cô, sự giải thích càng nói càng độc khiến người ta không thể lý giải, và cả việc cô xách vali, tự nhiên rời khỏi như thế, không có một chút biểu hiện không nỡ, đều khiến Mặc Thiệu Đình hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Nhưng sao cứ căm ghét như thế, thất vọng như thế, vẫn muốn đem cô giữ lại bên cạnh, cảm giác lưu luyến và độc chiếm không thể áp chế, lúc này lại rõ ràng như vậy.
Thua trong tay cô rồi.
Mặc Thiệu Đình bực bội suy nghĩ, trên mặt vẫn bình tĩnh như vậy, trong ánh mắt giá lạnh như băng.
– Ờm…
Đường Lạc Lạc bất an loay hoay ngón tay của mình.
– Vậy… vậy…
Cô úp úp mở mở nửa ngày trời, cuối cùng cảm thấy áy náy, nụ cười cực kỳ nịnh nọt sáp đến, ngẩng đầu lên, chóp mũi đối diện với chóp mũi Mặc Thiệu Đình, đôi mắt to long lanh ngước nhìn anh.
– Vậy anh tại sao, vẫn cùng em ra ngoài đây?
– Tuỳ hứng.
Mặc Thiệu Đình nhếch môi, ban cho Đường Lạc Lạc hai chữ, mặt không biểu cảm quay người đi, đi về phía phòng mình trên lầu, để lại Đường Lạc Lạc vẻ mặt ngây ngốc.
Tuỳ hứng?
Đường Lạc Lạc khóc không ra nước mắt, xem ra Mặc Thiệu Đình quyết tâm phải trừng phạt mình rồi, nói lý do cho mình cũng không thể cãi lại, tiếp đến, bản thân rốt cuộc phải làm sao mới được đây?