Trong ảnh là khuôn mặt sạch sẽ không trang điểm của Đường Lạc Lạc, nụ cười đầy sức sống trên mặt vô lo vô nghĩ, cánh tay quàng lên cổ Mặc Thiệu Đình, Mặc Thiệu Đình hơi chau mày, rõ ràng không thích ứng với việc tự sướng, nhưng gương mặt điển trai bất kể chụp thế nào đều tinh tế và khôi ngô, khoé miệng bất lực cong lên, nhìn vào biểu cảm có chút lúng túng…
Cho dù như vậy, sự thân mật và vui vẻ của hai người, thông qua tấm ảnh này, vẫn thể hiện vô cùng rõ ràng.
Trạng thái hai bên đều hết sức thả lỏng, trước mặt nhau, không có khúc mắc không có giấu giếm, tràn đầy thân mật và tin tưởng, chỉ là nhìn tấm ảnh, liền có thể cảm thấy từng cơn ngọt ngào và ấm áp, nhìn tấm ảnh, Đường Lạc Lạc không kiềm được đưa tay ra, vuốt nhẹ trên tấm ảnh, trong lòng cảm xúc phức tạp.
– Mặc Thiệu Đình…
Đường Lạc Lạc sờ vào khuôn mặt trên tấm ảnh của Mặc Thiệu Đình, hốc mắt hơi ngấn nước, giọng nói nghẹn lại có chút ngọt ngào, trong phòng không có ai, cửa phòng đóng chặt, đây khiến cô cảm thấy có cảm giác hơi an toàn.
Những lời nói đã kiềm nén rất lâu trong lòng, không ai có thể bộc lộ, lúc này chỉ có bản thân, cô không tự chủ nói ra, nói cho một mình mình nghe.
– Mặc Thiệu Đình, anh biết không? Anh nói lần đầu tiên anh gặp đã yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, em cũng là lần đầu tiên gặp mặt đã thích anh rồi.
– Lần đầu tiên trong quán bar, anh cứu em, khoảnh khắc anh ngẩng đầu lên nhìn anh, cảm thấy tìm được người anh hùng của mình, anh toả sáng như vậy, không dễ tiếp cận như vậy, em cẩn thận đến gần anh, chỉ sợ bị anh ghét bỏ, lại vì anh ra tay một lần lại một lần nữa giúp em, nhịn không được càng mong chờ nhiều hơn, lúc đó em không biết bản thân thích anh, em tự lừa mình là bản thân nghĩ nhiều rồi, vì cảm thấy đó vốn dĩ khong thể nào, do em nhỏ bé như thế.
– Lúc anh lần đầu tiên tỏ tình với em, nhịp tim em dường như muốn nhảy ra ngoài, tuy rằng em không vừa mắt, nhưng em nghĩ, em có thể vì anh, cố gắng thay đổi tất cả… sau này em biết anh là Mặc Thiệu Đình, chồng của em, tâm trạng đó vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, còn mang theo nỗi buồn do lừa gạt… bây giờ nghĩ lại, có lẽ là vì quan tâm chăng.
– Em luôn muốn rời khỏi anh, vì phát hiện càng ngày càng không muốn rời xa anh. Em chưa từng cảm nhận được sự che chở và ấm áp, trên người anh, em nhìn thấy dáng vẻ của thiên đường, nhưng em sợ, trước kia sợ, bây giờ vẫn sợ, sự khủng hoảng chưa một ngày dừng lại, em sợ cái ngày lời nói dối bị vạch trần, sợ anh biết em không phải Đường Phù Dung, sẽ ghét bỏ em, xem thường em…
– Em cố gắng muốn rời khỏi Mặc gia, một lần lại một lần nữa chia tay với anh, vì em thật sự không biết, cái ngày sự thật được rõ ràng, nên làm sao đối mặt với anh, Nhưng anh lại khư khư không cho em một cái cở để rời khỏi, một cái cớ cũng không cho em, em và anh bên nhau vui vẻ như vậy, em làm sao mở miệng nói muốn rời xa được?
– Sau này… chuyện em sợ nhất đã xảy ra rồi. Nhưng cho dù bị vạch trần trước mọi người, em vẫn ôm một chút hy vọng cuối cùng, hy vọng có thể tiếp tục ở cùng anh, nhưng đến Đường gia một chuyến, em phát hiện sự việc không đơn giản như em tưởng… bọn họ có một số lời nói rất có đạo lý, cho dù anh tạm thời không tính toán với em, nhưng em là một kẻ lừa đảo, anh làm sao có thể luôn nuông chiều theo em…
– Thà rằng có một ngày, cảm giác tươi mới qua đi rồi, anh vứt bỏ em, chi bằng em sớm buông tay, như vậy ít nhất để lại cho anh một ấn tượng tốt đẹp, anh vĩnh viễn sẽ không cảm thấy, những hành động hoang đường lúc trước của bản thân là do đầu óc không sáng suốt. em cũng không hiểu lắm, yêu rốt cuộc là chuyện như thế nào, em không có kinh nghiệm, anh là người đầu tiên em từng yêu, nhưng em muốn, yêu một người thì phải muốn tốt cho người đó.
– Anh tuyệt vời như vậy, tại sao có thể sống hết quãng đời còn lại cùng một tên lừa đảo được, sự lựa chọn của anh nhiều như thế, em làm sao có thể ích kỉ, nhất định phải giữ anh ở bên cạnh, trở thành vết nhơ trong cuộc đời anh chứ?
Nước mắt trong đôi mắt Đường Lạc Lạc lăn dài xuống, lướt qua chóp mũi cô, rơi xuống màn hình điện thoại, cô đưa tay lau đi, cắn môi, dùng tay áo lau nước mắt, nhưng nước mắt trên mặt lại càng rơi dữ dội hơn.
Không nói ra, sớm muộn gì cô cũng bứt rứt đến chết.
Bây giờ trong lòng sảng khoái hơn rất nhiều, nhưng càng khó chịu hơn, Đường Lạc Lạc nước mắt đầm đìa khịt mũi, đang muốn đi đâu đó tìm tờ khăn giấy lau lau nước mắt nước mũi, trước mặt liền xuất hiện một tờ khăn giấy.
Cô chớp chớp mắt, theo khăn giấy nhìn lên trên, liền thấy bàn tay và ngón tay thon dài xinh đẹp, nắm lấy tờ khăn giấy.
Quen thuộc…
Đường Lạc Lạc ngẩng đầu lên, đôi mắt bị nước mắt làm mờ đi, lại rõ ràng nhìn thấy khuôn mặt của Mặc Thiệu Đình, Mặc Thiệu Đình lúc này cong lưng, nhìn thấy cô ngẩn ngơ nhìn mình, dứt khoát lấy tờ khăn giấy, giúp cô lau cổ, lại cẩn thận lau chóp mũi, nhẹ nhàng nói.
– Đỏ hết rồi.
Đường Lạc Lạc: …
Mẹ nó?
Phen lập dị đó của mình mới nãy, lời bày tỏ chua xót, hoá ra đều được Mặc Thiệu Đình nghe thấy rồi?
Nhưng mà…
– Anh là từ đâu chui ra vậy?
Đường Lạc Lạc lúc này khóc đến quên luôn rồi, khuôn mặt đỏ như trái cà chua, Mặc Thiệu Đình thực sự là khắc tinh trong đời cô đó, tại sao lúc mình thảm hại nhất, luôn bị anh bắt gặp vậy!
Cô vừa nãy có phải đã tỏ tình với anh không?
Vô cùng sến súa nói thích anh?
Còn tự mình kiểm điểm tự mình ghét bỏ cho người đàn ông này dựng lên một tràng tự tin?
Nếu như biết được Mặc Thiệu Đình ở trong phòng, cô có đánh chết cũng sẽ không nói những lời đó đâu!
Trời ơi, trên thế giới này xấu hổ hơn cả chuyện bị tụt quần, đoán chừng là mấy lời bày tỏ chân tình của mình lúc nãy bị Mặc Thiệu Đình nghe thấy rồi?
Không muốn sống nữa…
– Anh vừa nãy, trong gian để đồ… giúp em sắp xếp đồ đạc…
Mặc Thiệu Đình nhún vai, bịa ra một lý do bản thân cũng không dám tin, sau đó khoé miệng cong lên, lộ ra một nụ cười vui vẻ, rất nhanh mang chủ đề lái sang người Đường Lạc Lạc.
– Chỉ là không ngờ, em lại say đắm anh như vậy.
Em… say đắm… anh… như vậy…
Đường Lạc Lạc thật sự rất muốn đập đầu vào gối chết luôn.
Bây giờ cô còn có thể nói gì?
Sau khi nói những lời nói đó, nói cái gì cũng trông rất giả…
Cô cắn răng, nắm lấy hành lý dưới đất, đang chuẩn bị chuồn đi, rời khỏi cái nơi khiến người ta ngượng ngùng như vậy, liền bị Mặc Thiệu Đình kéo cánh tay lại.
– Không muốn đi, thì đừng đi.
Hơi thở của Mặc Thiệu Đình toả ra xung quanh, giọng nói dịu dàng lại mang chút dụ dỗ, kéo nhẹ một cái, theo quán tính kéo Đường Lạc Lạc vào trong lòng của mình.
Đường Lạc Lạc quay mặt đi không muốn nhìn anh, lại cảm thấy hơi thở của Mặc Thiệu Đình phả vào bên tai, ngứa muốn chết, trái tim giống như từ từ tan chảy…
Cánh tay anh ôm lấy eo cô, vuốt ve một chút, cúi người xuống, nhẹ nhàng cắn lấy tai cô, trong bên phát ra giọng nói mập mờ.
– Chuyện vô lý nhất trên thế giới này, là hai người yêu nhau phải chia tay.
Đường Lạc Lạc toàn thân run lên, cuối cùng cũng vực dậy dũng khí, ngẩng đầu lên nhìn anh.
– Nhưng mà…
– Không có nhưng mà…
– Anh xứng đáng điều tốt hơn, em đi rồi, anh sẽ gặp được người tốt hơn.
– Sao em biết được?
Mặc Thiệu Đình đưa tay chấm vào chóp mũi của Đường Lạc Lạc một cái, trên mặt lộ ra nụ cười dịu dàng, cả người buồn rầu trước đó, như ánh nắng chói chang.
– Đường Lạc Lạc, anh mặc kệ người khác nói thế nào, trong lòng anh, em là người tốt nhất.
Anh không biết vì sao bản thân yêu cô, vì vậy cô là người tốt nhất đó…
Vẫn là vì cô là người tốt nhất đó, vì vậy anh mới yêu cô…
Không có nguyên do vì sao, không có sự phân tích lý trí hay đối đãi khách quan, yêu chính là một chuyện không sao nói rõ được.
Mặc Thiệu Đình chỉ biết những lời nói đó của cô, khiến sự thất vọng và buồn bực của anh lúc trước, chốc lát trời quang mây tạnh, anh chỉ biết người anh luôn yêu, thì ra cũng yêu anh như vậy, vậy là được rồi.
Đường Lạc Lạc trong lòng rung động, đôi môi còn muốn mở miệng biện bạch gì đó lại bị đột nhiên chặn lại, Mặc Thiệu Đình một nụ hôn kiểu Pháp nồng nhiệt, mang sự hoài nghi và do dự của Đường Lạc Lạc toàn bộ chặn về hết, người cô nhẹ bổng, bị Mặc Thiệu Đình rất vô sỉ đẩy xuống chiếc giường lớn trong phòng ngủ.
Trong phòng dần dần vang lên một tràng âm thanh không thể miêu tả…
– Ê, em xin nghỉ phép, không phải để anh giở trò lưu manh… ưm…
– Một số người nào đó nếu như còn muốn tiền thưởng tháng này, thì phải ngoan một chút…
– Anh đây là lấy việc công làm việc tư!
– Suỵt… đừng làm ồn, em đã thích anh như vậy rồi, anh sẽ chiều em vậy…
– Thích cái đầu anh đó… Mặc Thiệu Đình anh là tên không biết xấu hổ… A a a a a!
… …
– Vì vậy… mâu thuẫn giữa cậu và cậu chủ Mặc, vậy là giải quyết rồi?
Diệp Tiểu Manh giọng nói không một chút kinh ngạc truyền qua từ chiếc điện thoại, Đường Lạc Lạc xoa xoa bả vai bị Mặc Thiệu Đình cắn qua mất lần, kéo một chút áo ngủ thật mỏng trên người, ngẩng đầu nhìn lên, vốn kỳ nghỉ chỉ nghỉ nửa ngày, nhưng Mặc Thiệu Đình trải qua mấy ngày trời cuộc sống khổ tu, tối qua thực sự như lũ to cuồn cuộn vậy, hại đến cô bây giờ vẫn không bò dậy được.
Nghe thấy giọng nói kiểu “mình sớm đã biết rồi” của Diệp Tiểu Manh, Đường Lạc Lạc bực bội tiếp lời.
– Cậu không thể thể hiện một tí bất ngờ sao? Cậu rốt cuộc có phải bạn bè không vậy!
– Mình bất ngờ quá, một cặp vợ chồng yêu thương nhau, lại không đường ai nấy đi, đúng là một tin tức lớn, có cần mời cho cậu một đám phóng viên phỏng vấn không.
Giọng nói Diệp Tiểu Manh mang chút nghẹn ngào.
– Tự thoả mãn đi cậu! Mình bây giờ đang ở nơi coi mắt, một người đàn ông còn lớn tuổi hơn ba mình, đang phóng đến chỗ mình, cậu muốn mình phải vui vẻ tung tăng như thế nào đây?
– Cậu đi coi mắt?
Đường Lạc Lạc mở to mắt, nghi ngờ bản thân bị ảo giác.
Đúng thật là đi rồi?
– Không thì sao, ba mình lải nhải lâu như vậy, vẫn phải đến một lần vậy.
Diệp Tiểu Manh bất lực bĩu môi.
– Được rồi được rồi, không nói với cậu nữa, hình như đến rồi