Mặc Thiệu Đình ăn xong cơm tối, lại đi lại trong vườn hoá rất lâu, tuy rằng rất muốn để Đường Lạc Lạc tự sinh tự diệt, cảm nhận một chút khi không có sự yêu thương của anh cuộc đời sẽ ảm đạm thế nào, cuối cùng trong lúc màn đêm buông xuống, nhẹ nhàng đi đến mép cửa phòng ngủ, đẩy cửa ra.
Đã mười hai giờ hơn rồi, phòng ngủ còn sáng đèn, máy tính vẫn còn đang mở, Đường Lạc Lạc nằm dài trên bàn, mà đã ngủ thiếp đi.
Lông mi cô đặc biệt dài và cong, hô hấp đều đặn, theo hơi thở chiếc mũi nhỏ sẽ nhè nhẹ sụt sịt một cái, dáng vẻ lúc ngủ vô cùng xinh đẹp.
Mặc Thiệu Đình nhìn bộ dạng cực kì mệt mỏi của cô, không nhẫn tâm đánh thức cô, nhẹ nhàng đi đến sau lưng cô, cởi chiếc áo khoác đắp lên người cô, trong lòng không kiềm được có chút lo lắng.
Nha đầu này ngốc như thế thích gây hoạ như thế, không có mình, cô làm sao ứng phó tuần tiếp theo đây…
Lúc quay về, không biết sẽ vui sướng thế nào đây.
Nghĩ đến dây, Mặc Thiệu Đình không nhịn được ghé sát người xuống, nhẹ nhàng hôn một cái vào má Đường Lạc Lạc, má cô mềm mềm, xúc cảm cực tốt, Mặc Thiệu Đình dùng mép môi vuốt nhẹ trên má Đường Lạc Lạc, cảm thấy bản thân thực sự rơi vào một cuộc tình đơn phương.
Đường Lạc Lạc vô lương tâm, ngay cả anh sắp rời đi cũng không chút động lòng, nhưng anh lại cứ không an tâm sự an nguy của cô đến thế.
Có lẽ, đây là yêu chăng.
Không thể suy xét, cũng không phải thứ mình có thể thay đổi được.
Đường Lạc Lạc đang trong giấc mơ bập bập chiếc môi nhỏ, trong miệng lớ ngớ lên tiếng.
- Mặc…
Mặc Thiệu Đình vội đến gần nghe kĩ, chỉ nghe thấy Đường Lạc Lạc nhíu mày vấp váp trên cánh tay, trong miệng đọc thầm.
- Mặc trăng hoa… Dám cắm sừng tôi… Đánh chết… Anh…
… …
Ngày hôm sau, trời nắng đẹp.
Đường Lạc Lạc mơ hồ xoay người trên giường, lại xoay người lần nữa, ra sức mở to mắt, rọi vào mắt là ánh nắng rực rỡ, cô nhảy vọt người ngồi xuống, vừa xem giờ, đã chín giờ mấy sáng rồi!
Hôm nay không phải Mặc Thiệu Đình phải đi sao?
Gay go rồi, mình còn chưa đưa đồ cho anh nữa.
Đường Lạc Lạc đêm qua không chỉ vẽ bản thiết kế, còn lặng lẽ lẻn vào nhà bếp, làm bánh kem phô mai cho Mặc Thiệu Đình, chuẩn bị cho anh ăn trên máy bay, không ngờ đến ngủ lúc nào không hay, đến giờ này, không biết Mặc Thiệu Đình có đi không…
Cô đi đến cửa sổ sát trần, nhìn hướng xuống, chỉ thấy bãi cỏ rộng lớn của vườn hoa Mặc gia, đậu một chiếc máy bay tư nhân có chút đồ sộ, động cơ vang lên tiếng ong ong, nhìn có vẻ sắp xuất phát rồi, Đường Lạc Lạc không dám nghĩ nhiều, từ trên bàn lấy chiếc hộp đựng bánh kem phô mai của mình, ôm vào trong lòng, chạy nhanh về phía vườn hoa.
Lúc này, cô cũng mặc kệ chuyện giữ khoảng cách với Mặc Thiệu Đình nữa, cũng mặc kệ kiểm điểm việc bản thân có phải có hoảng tưởng không thiết thực gì đó, cô chỉ biết, không kịp gặp một lần trước khi anh đi, một tuần sau quay về, La Nhã có thể sẽ đi rồi, có thể lần gặp lại nữa của mình với anh, sẽ là ở cục dân sự bàn chuyện ly hôn…
Cũng có thể ở Luân Đôn anh gặp được người con gái mình thích, quay về người muốn ly hôn sẽ không là mình nữa…
Người phụ nữ khi yêu, luôn suy tính hơn thiệt, trí tưởng tượng đặc biệt phong phú, đặc biệt là kiểu người từ nhỏ đã không có cảm giác an toàn, bản thân lại là người thế thân như Đường Lạc Lạc…
Cô chạy nhanh, ôm chiếc bánh kem phô mai của cô, lúc chạy đến vườn hoa, cảm ơn trời đất, máy bay vẫn chưa cất cánh.
Đặt một bước lên thang dây, Đường Lạc Lạc thở dốc trèo lên máy bay, cúi đầu xuống chạy thêm một lần nữa, cô chạy đến trong khoang máy, liền nhìn thấy Mặc Thiệu Đình đang ngồi trước bàn xem điện thoại, sau ghế ngồi là Tần Việt và một vài vệ sĩ đang ngồi rải rác.
Mặc Thiệu Đình nghe thấy tiếng động ngước đầu lên, nhìn thấy Đường Lạc Lạc ôm lấy một chiếc hộp giấy, trên trán còn những giọt mồ hôi lấp lánh, đang thở hổn hển nhìn chằm vào anh không chớp mắt, gương mặt đỏ ửng, không biết là do chạy nhanh quá, hay do xấu hổ đây.
- Anh… Anh… Mặc Thiệu Đình anh ăn cơm chưa, tôi đem bánh kem cho anh đây.
Rốt cuộc, vẫn là quan tâm anh đúng không?
Miệng thì nói một chút cũng không lưu luyến, cuối cùng cũng sợ anh đói bụng, gấp gáp chạy đưa bánh kem tới đây.
Phụ nữ vẫn đúng là khẩu thị tâm phi.
Nhìn khoé miệng Mặc Thiệu Đình bất giác hiện ra một nụ cười, Đường Lạc Lạc có cảm giác tâm tư bị vạch trần, thẹn quá hoá giận đi nhanh vài bước, đem hộp bánh đặt trước bàn Mặc Thiệu Đình.
- Đồ tôi đã đưa tới rồi, tôi đi đây, tôi không phải đang lo lắng cho anh đâu, tôi là đang… Thể hiện! Cả cuộc anh lăn lộn cũng không làm ra chiếc bánh kem ngon như thế đâu!
- Lạc Lạc…
Mặc Thiệu Đình đưa tay ra, hình như muốn nói gì đó với Đường Lạc Lạc, Đường Lạc Lạc vừa quay đầu, nhìn thấy vẻ mặt muốn nói gì đó lại dừng của Mặc Thiệu Đình, mới hỏi Mặc Thiệu Đình muốn nói gì, đột nhiên máy bay chầm chậm bay lên, cả người Đường Lạc Lạc lập tức thấy không ổn, cứng họng nhìn ra cửa sổ nhìn ra bên, mắt nhìn máy bay từng chút từng chút rời xa mặt đất, quay đầu tưởng như sắp khóc rồi.
- Chuyện… Chuyện này là sao?
Mặc Thiệu Đình vẻ mặt vô tội.
- Tôi vừa nãy là muốn nói với cô, máy bay sắp cất cánh rổi, để cô đi nhanh chút…
Đường Lạc Lạc: …
Lại trách cô rồi?
Nói rõ là muốn khi nào máy bay cất cánh thì xem tâm trạng thế nào mà?
- Cái đó… Tiểu Ca Ca… Thiệu Đình ca ca… Thiệu Đình đại hiệp… Có thể xin máy bay của anh quay đầu lại, đưa tôi về, anh mới đi Luân Đôn không!
Đường Lạc Lạc thực sự muốn khóc tới nơi rồi, cô còn phải đi làm nữa, hôm sau là phát lương rồi, đó là tiền lương đầu tiên trong cuộc đời cô đó…
Cô không muốn đi Luân Đôn hít sương mù đâu!
Mặc Thiệu Đình chớp chớp mắt.
- Xin lỗi, không thể.
- Tại sao? Không phải máy bay tư nhân sao? Muốn đi đâu thì đi!
- Bởi vì tôi không muốn đó.
Mặc Thiệu Đình với gương mặt chính trực nói ra một lời thoại cực kì ngứa đòn.
- Muốn đem cô đi cũng không tệ, hành trình vắng vẻ, chúng ta có thể làm một số chuyện thú vị.
Đường Lạc Lạc: …
Thú vị cái con khỉ khô!
Lão nương sáng sớm ngày nào cũng quấn khăn quàng anh tưởng chỉ vì đẹp thôi sao? Là vì để che đi những dấu hôn nhiều vô số kể trên cổ đó, bây giờ anh còn muốn tôi ra nước ngoài để mất mặt nữa?
Cô cảm thấy Mặc Thiệu Đình mưu tính việc lớn gì đó.
Cái tên này đoán chừng sớm đã muốn đem cô đi rồi, đoán chừng là cố ý!
- Nhưng… Nhưng mà tôi còn phải vẻ bản thiết kế nữa.
Đường Lạc Lạc sống chết giẫy giụa.
Gương mặt tuấn tú của Mặc Thiệu Đình không chút biểu cảm, đưa tay lấy ra một chiếc laptop.
- Cô có thể vẽ, những thứ cô vẽ tối qua, vừa may tôi đều giúp cô lưu lại hết rồi.
Đường Lạc Lạc ánh mắt trống rỗng nhìn Mặc Thiệu Đình, cái gì mà vừa may lưu lại cơ, đoán rằng sớm đã tính sẵn hết rồi…
- Tôi muốn ở lại đây đợi phát lương.
Đường Lạc Lạc giãy giụa lần hai.
- Có thể nhờ phòng tài vụ giữ giúp cô, mấy ngày này đều xin nghỉ phép hết rồi, sẽ không bị trừ lương đâu.
Đường Lạc Lạc: Quả nhiên đúng rồi, nghỉ phép cũng xin giúp luôn rồi…
- Vậy… Tôi không quen cuộc sống ở Luân Đôn, sẽ không thích ứng được…
Đường Lạc Lạc nắm lấy cánh tay Mặc Thiệu Đình, hiện ra dáng vẻ cầu xin.
- Tôi không muốn rời khỏi thành phố S đẹp đẽ như thế…
- Tôi tin năng lực thích nghi của cô rất mạnh.
Mặc Thiệu Đình tự nhiên xoa xoa đỉnh đầu của Đường Lạc Lạc.
- Vả lại, chủ yếu nhất là, cô thật sự muốn một mình đối mặt với La Nhã Lâm Uyển Du Mặc Lan và những tiểu quái npc không tên khác sao?
Mặc Thiệu Đình cho Đường Lạc Lạc một cú chí mạng.
Tuy rằng, lúc Mặc Thiệu Đình ở đây, mấy người này cũng không bớt lộng hành là bao, nhưng có thể tưởng tượng, khi Mặc Thiệu Đình vừa đi, chỉ sợ sẽ càng điên cuồng hơn thôi?
Đợi đến lúc Mặc Thiệu Đình về, chỉ sợ bản thân đến cả xác cũng không còn.
Nghĩ như thế, Đường Lạc Lạc lập tức sống không còn luyến tiếc gì nữa mà ngồi đến bênh cạnh Mặc Thiệu Đình, lặng lẽ thắt dây an toàn.
Luân Đôn cũng tốt lắm, ừm… Chí ít bản thân ở Luân Đôn sẽ không bị nhều người ghét phải không?
Mặc Thiệu Đình thấy Đường Lạc Lạc ngoan ngoãn khuất phục, trong lòng cảm thấy buồn cười, đưa tay lấy chiếc bánh mà Đường Lạc Lạc đưa cho, mở hộp giấy ra, khen ngợi nhiệt tình.
- Không tệ, làm cũng giống một cái bánh kem đó.
- Cái gì mà cũng giống cái bánh kem, nó vốn là cái bánh kem mà.
Đường Lạc Lạc không chịu thua tự mình xé miếng bắt bỏ vào miệng.
- Ăn hết không chừa anh miếng nào!
- Rõ ràng nói là làm cho tôi mà…
- Anh còn nói muốn mấy giờ bay thì mấy giờ bay mà, còn nói một mình đi công tác nữa!
Hai người cãi nhau ầm ĩ, chưa đầy một lúc sau cơn mệt mỏi của Đường Lạc Lạc lại ùa đến, hôm qua ngủ rất khuya, cô chỉ cảm thấy mi mắt mình ngày càng nặng trĩu, bất giác nhắm mắt lại, nghiêng về phía bờ vai Mặc Thiệu Đình, ngủ say.
Cảm giác trên vai bất ngờ có một sức nặng ập đến, Mặc Thiệu Đình vừa ngọt ngào vừa bất lực mà cười khổ, chỉnh lại tư thế một chút, để Đường Lạc Lạc nằm thoải mái hơn, đồng thời bản thân không dám nhúc nhích, chỉ sợ đánh thức tiểu nha đầu.
Mấy ngày nay cô cực khổ như vậy, có thể chợp mắt một chút cũng tốt.
Giấc ngủ này của Đường Lạc Lạc, ngủ say vô cùng, đợi đến lúc thức dậy, đã đến nơi rồi.
Tuy nói Luân Đôn là thành phố sương mù, nhưng may thay hôm nay lại không có cảm giác bị sương mù bao quanh, vừa xuống máy bay, trời đổ mưa lất phất, đã sớm chuẩn bị xe để nghênh tiếp bọn họ, Đường Lạc Lạc ngoan ngoãn đi theo sau Mặc Thiệu Đình, như một chú cún theo đuôi, chiếc Rolls-Royce chạy băng băng trên đường Luân Đôn, đến tận trời tối, mới dừng trước một lâu đài kiểu châu Âu.