Chương 131: Xin chị thả tôi ra ngoài
Lâm Uyển Du lau nước mắt, giờ mới mở
miệng.
– Em điều tra rồi, chỉ là Đường gia gần đây mới
chuyển vào thành phố S, người quen biết bọn
họ không nhiều, chỉ biết Đường gia có hai
người con gái, một trong số đó là Đường Phù
Dung, chắc là Đường Lạc Lạc kia rồi? Bản
thân có họ tên rõ ràng, lại cứ muốn người ta
đều gọi biệt danh của mình, đúng là lập dị.
Ánh mắt Mặc Lan tối sầm lại, cười thầm như
đã nghĩ ra điều gì.
– Đúng rồi.
– Em đúng là hận chết Đường Lạc Lạc rồi.
Lâm Uyển Du nghiến răng nghiến lợi.
– Nếu như không có cô ấy, em và Thiệu Đình
sẽ là một cặp đôi mỹ mãn biết bao, Thiệu Đình
lúc trước đối với em đặc biệt tốt!
Chương 131: Xin chị thả tôi ra ngoài
– Em cũng đừng buồn quá, cái đuôi hồ ly của
Đường Lạc Lạc sớm sẽ lòi ra thôi.
Mặc Lan cười lạnh.
– Đến lúc đó, em chỉ cần nắm bắt cơ hội, đuổi
cô ấy vĩnh viễn ra khỏi cuộc sống của Mặc
Thiệu Đình là được… Ngoài ra, anh họ của chị
bây giờ còn nghe theo lời Đường Lạc Lạc sao?
– Không phải sao.
Lâm Uyển Du càng khổ tâm.
~ Nhất định là con tiện nhân đó dùng thủ đoạn
không minh bạch gì mê hoặc Thiệu Đình rồi,
tiện nhân!
– Yên tâm, mê hoặc cũng không mê hoặc
được lâu đâu.
Mặc Lan nói xong, nhìn Lâm Uyển Du nước
mắt đầm đìa.
– Em cũng đừng buồn nữa, về nhà tắm rửa
Chương 131: Xin chị thả tôi ra ngoài
sạch sẽ, nghỉ ngơi một lát, tự chăm sóc cơ thể
thật tốt, mới có thể đối phó với Đường Lạc
Lạc, không phải sao?
~ Ừm, Lan Lan chị thật tốt.
Lâm Uyển Du cảm kích đứng dậy.
– Sau này em làm chị dâu của chị, nhất định
sẽ bảo Thiệu Đình thăng chức cho chị!
Mặc Lan cười, dưới ánh mắt thoáng vẻ khinh
thường, cười tít mắt đưa Lâm Uyển Du ra
ngoài cổng, giờ mới đi dạo về đây.
Sắc mặt chị ta lạnh lùng, mang nét âm u, vừa
đi trong lòng vừa đọc thầm tên Đường Lạc
Lạc.
Đường Lạc Lạc, Đường Lạc Lạc…
Thật sự khó đối phó hơn cô tưởng.
Vốn muốn đàn áp Đường Lạc Lạc khắp nơi,
đuổi Đường Lạc Lạc ra khỏi công ty, kết quả bị
Chương 131: Xin chị thả tôi ra ngoài
ngã một vố đau, Đường Lạc Lạc lại dựa vào
một chút thông minh và may mắn, một mạch
đánh vào vòng chung kết cuộc thi thiết kế.
Trước mắt tình cảm của Đường Lạc Lạc và
Mặc Thiệu Đình ngày càng sâu đậm, cuối
cùng Mặc Lan cũng bắt đầu có chút lo lắng.
Qua mấy ngày là đại thọ tám mươi của Mặc
lão gia, Đường Lạc Lạc sắp sửa bước vào một
trình độ cao hơn, một khi Mặc gia tiếp nhận
người phụ nữ Đường Lạc Lạc này, vậy sau này
mình muốn động thủ với Đường Lạc Lạc, thì
càng khó khăn hơn rồi.
Mà Lâm Uyển Du, vốn ngu ngốc đến chết,
không trông chờ được.
Vốn Mặc Lan tưởng đuổi Đường Lạc Lạc ra
khỏi Mặc gia, là một chuyện rất dễ dàng,
nhưng chuyện. đã đến nước này- ch ta phát
hiện, chị ta dường như đã đánh giá thấp độ
khó của chuyện này rồi.
Chẳng lẽ, thật sự đúng là đến lúc, mang vũ khí
Chương 131: Xin chị thả tôi ra ngoài
bí mật của mình, tung ra hay sao…
Mặc Lan sắc mặt u ám lại, kiếm cớ đuổi hết
người hầu hai bên ra ngoài, nhìn xung quanh,
đi xuống căn phòng dưới đất.
Mặc Như Nguyệt có được lòng yêu thương
của Mặc lão gia, vì không có chồng, mang
theo Mặc Lan độc chiếm một khu của biệt thự
có lịch sử lâu đời nhất Mặc gia, hai người sống
chung một căn nhà riêng, thiết kế lại đặc biệt
tỉnh xảo, ngoài ba tầng lầu ở phía trên, dùng
để làm phòng khách phòng ngủ phòng sách
vân vân, dưới lầu còn có một căn hầm dưới
đất.
Chỉ là bình thường, rất ít có người đến đây, đa
phần chất đống một số đồ linh tinh.
Mặc Lan đi theo hành lang dưới lầu, đạp lên
thang (gác, đi.vào tfong căn hầm dưới đất, di
về phía căn phòng sâu bên trong nhất.
Ánh sáng phòng dưới đất nói chung có chút
mập mờ, không có ánh sáng mặt trời chiếu
Chương 131: Xin chị thả tôi ra ngoài
vào, tất cả đều hiện ra vẻ thần bí và có chút
âm u, cửa phòng sâu bên trong nhất, có hai
người vệ sĩ thân hình cao to đứng đó, nhìn
thấy Mặc Lan đến rồi, đều hơi cúi người với
Mặc Lan, thần sắc vô cùng cung kính.
Mặc Lan gật đầu hài lòng, đưa tay ra, ra hiệu
cho hai người vệ sĩ mở cửa ra, hai người vệ sĩ
lấy chìa khoá ra, xoay từ từ, cứ như thế mở
cửa phòng dưới đất ra.
Lập tức, trong phòng truyền ra một cái mùi
mốc rất lâu chưa thấy mặt trời, Mặc Lan ghét
bỏ nhăn mũi lại, nhẫn nhịn sự không vui đi vào
trong.
Giày cao gót vang lên tiếng vọng lại nhè nhẹ
trên đất.
Đây là một căn hầm dưới đất diện tích không
lớn,không có-cửa sổ, đốt một.cây: đèn chân
không, ánh đèn soi sáng mọi thứ có chút thảm
hại.
Căn phòng trang trí có chút đơn gian, cũng
Chương 131: Xin chị thả tôi ra ngoài
xem là sạch sẽ, chỉ là đồ dùng vô cùng đơn
giản, chỉ một chiếc giường lớn, một cái bàn và
hai cái ghế, cộng thêm một nhà vệ sinh tách
biệt ra.
Lúc này, có một bóng người đang nằm trên
giường, nghe đến có người vào đây, lập tức
toàn thân cứng đờ, vô thức ngồi dậy, một hồi
lâu, mới mặt mày mong chờ quay đầu lại.
Đây là một người phụ nữ mặt mũi xinh đẹp,
xem ra mới hơn hai mươi mấy tuổi, mặc một
chiếc váy màu đen, vì mấy tháng không thấy
mặt trời, màu da trắng đến có chút bệnh
trạng, mái tóc dài qua eo, trên người xem ra
cũng coi là sạch sẽ, chỉ là vừa nhìn thấy Mặc
Lan trước cửa từ từ bước vào, trên mặt lộ ra
sắc mặt vô cùng sợ hãi, toàn thân hơi run rẩy.
~ Chị Mặc… chị Mặc…
Đường Phù Dung khóc nức nở quay đầu qua,
đưa tay về phía Mặc Lan, muốn nắm lấy tay áo
chị ta, lại không dám, chỉ có thể nhỏ tiếng cầu
xin.
Chương 131: Xin chị thả tôi ra ngoài
– Chị Mặc… xin chị thả tôi ra ngoài đi, tôi
không phải là người chị muốn tìm, tôi đã nói
rất rõ ràng với chị rồi, xin chị thả tôi ra ngoài
đi…
Mặc Lan đứng yên bên giường, từ trên nhìn
sát xuống Đường Phù Dung, giống như đang
xem tù nhân của chị ta, khoé miệng lộ ra một
nụ cười lạnh như băng.
– Cô muốn ra ngoài?
Đường Phù Dung kích động gật đầu, mỗi một
động tác đều mang vẻ bức thiết – có trời mới
biết khoảng thời gian mấy tháng nay, cô đã
trải qua những gì.
Vốn dĩ cô sẽ lập tức trở thành vợ của người kế
thừa nhà họ Mặc, Mặc Thiệu Đình, chuyện tốt
nhất trần đời như vậy, không biết Vì sao-may.
mắn thay lại rơi ngay trên người cô, nhưng
trước hôn lễ một ngày, cô vừa ra ngoài cửa,
liền bị một đám người áo đen đánh ngất di, lôi
đến một nơi không tên…
Chương 131: Xin chị thả tôi ra ngoài
Cô bị đánh đến chỉ còn chút hơi tàn, giam
trong một nơi không thấy mặt trời, tiếp đó liền
thấy Mặc Lan trước mắt, Mặc Lan không hề có
chút kiêng kị nói với cô, bản thân là cô con gái
duy nhất của Mặc gia, em họ của Mặc Thiệu
Đình, và nguyên nhân bắt cô đến đây rất vô lý
— vì Mặc Lan nói với cô, cô mới là con gái của
Mặc Như Nguyệt, là con gái mà Mặc Như
Nguyệt giao phó cho Đường Quý Lễ và Lương
Thể Vân.
Mà Mặc Lan vì là con gái nuôi của Mặc Như
Nguyệt, tự nhiên phải gấp gáp nhổ cái gai
trong mắt này của chị ta, Đường Phù Dung chỉ
cảm thấy như nằm mơ vậy, thực sự không
dám tin tất cả những thứ này đềy là sự thật,
mãi đến khi Mặc Lan lấy máu của cô, lấy đi xét
nghiệm, mới phát hiện bản thân bắt nhầm
người rồi – Đường Phù Dung không phải con
gái của Mặc. Như Nguyệt/ Đường Lạc Lạc mới
phải.
Mới đầu ông Mặc yêu thương Mặc Như
Nguyệt, muốn đem sản nghiệp to lớn như thế
Chương 131: Xin chị thả tôi ra ngoài
toàn bộ đều giao cho con gái, lại không muốn
Mặc Như Nguyệt tuổi trẻ đơn thuần, bị đàn
ông bội bạc lừa gạt sinh ra một đứa con gái,
đến bước đường cùng, chỉ có thể trở về Mặc
gia, vì suy xét danh tiếng của Mặc gia, đem
con gái ruột của mình giao cho một cặp vợ
chồng nuôi dưỡng.
Cặp vợ chồng đó chính là vợ chồng Đường
Quý Lễ.
Bọn họ có được một số tiền tạ lễ của Mặc Như
Nguyệt, vốn nên nuôi dưỡng Đường Lạc Lạc
lớn lên thành người, nhưng không biết vì sao,
rất nhanh cao bay xa chạy.
Lúc đó, Lương Thể Vân đã mang thai Đường
Phù Dung.
Biết đứa bé được nhờ nuôi xuất thân không
bình: thường, .Đường -Quý. Lễ .cảm thấy cuối
cùng cũng có ngày, Đường Lạc Lạc sẽ được
Mặc gia tìm về nhận tổ quy tông, dứt khoát
nói với bên ngoài Đường Phù Dung là chị của
Đường Lạc Lạc, hoán đổi thân phận của hai
Chương 131: Xin chị thả tôi ra ngoài
đứa trẻ.
Vì vậy, sau vài năm, Mặc gia đề xuất muốn
cưới cô con gái lớn của họ, Đường Quý Lễ
đương nhiên, muốn đưa Đường Phù Dung ra
rồi.
Mặc Lan chỉ biết Mặc Như Nguyệt bị lạc mất
đứa con gái, sau khi đang phí hết tâm tư tìm
thấy vợ chồng Đường Quý Lễ, chị ta nhận định
Đường Phù Dung là con gái thất lạc nhiều năm
của Mặc Như Nguyệt, vì vậy hôm tối trước hôn
lễ bắt Đường Phù Dung đem đến tầng hầm
nhà mình, chỉ là chị ta không ngờ đến là, vợ
chồng Đường gia bị tiền bạc che mờ con mắt,
lại mang hai đứa trẻ đánh tráo.
Vậy là con gái lớn chân chính chính của Mặc
gia là Đường Lạc Lạc, thuận lợi gả cho Mặc
Thiệu Đình, mà bản thân không thể không
đem hàng giả. mạØ’ này ‘nhốt- lại. trong tầng
hầm, tìm cơ hội rút cạn triệt để chút giá trị lợi
dụng cuối cùng của cô.
Chỉ là, Mặc Lan trước sau nghĩ không thông
Chương 131: Xin chị thả tôi ra ngoài
một chỗ — La Nhã kiên trì muốn Mặc Thiệu
Đình cưới Đường Lạc Lạc, nhất định là có tính
toán của bà ấy, có lẽ sớm đã biết thân phận
của Đường Lạc Lạc, nhưng Đường Lạc Lạc là
con gái của Mặc Như Nguyệt, không phải là
quan hệ anh em họ với Mặc Thiệu Đình hay
sao?
Giống như quan hệ giữa mình và Mặc Thiệu
Đình hiện nay, là… họ hàng gần?
La Nhã tại sao lại gài bẫy con trai mình như
vậy, đây vốn rất vô lý.
Kỳ lạ thì kỳ lạ, chuyện của La Nhã Mặc Lan
vốn mặc kệ, chuyện chị ta để tâm chỉ có thân
phận con gái duy nhất của Mặc gia, Mặc Như
Nguyệt mấy năm nay rất mực yêu thương chị
†a, xem chị ta như con ruột, chị ta ở Mặc gia
hưởng thụ những thứ tốt nhất, từ nhỏ lớn lên
vô lo vô nghĩ, đây là một đứa bé năm đó được
đón về từ cô nhi viện, tất cả những thứ đó
nghĩ cũng không dám nghĩ tới.
Chính vì những thứ này đối với chị mà nói khó
Chương 131: Xin chị thả tôi ra ngoài
đến như vậy, Mặc Lan không cho phép bất lỳ
ai cướp đi thân phân của mình – một khi Mặc
Như Nguyệt biết Đường Lạc Lạc mới là con
gái ruột của mình, bản thân thật sự không còn
gì nữa.
Vì vậy, Mặc Lan mới ghen ghét Đường Lạc Lạc
như thế, hận không thể loại trừ cô.
Vốn tưởng sau khi đuổi Đường Lạc Lạc ra khỏi
Mặc gia, liền dứt khoát diệt khẩu, khiến cô
biến mất khỏi thế giới này, vậy mà tình hình
bây giờ lại không được lý tưởng, địa vị của
Đường Lạc Lạc ở Mặc gia, càng ngày càng
vững chắc rồi.
Mặc Lan không thể bỏ mặc chuyện này xảy ra,
chị ta trầm tư suy nghĩ, cuối cùng nghĩ đến
tầng hầm của nhà mình, còn có một vũ khí bí
mật.
Đường Phù Dung mới là người nên gả cho
Mặc Thiệu Đình.
Chỉ cần Đường Phù Dung thay thế vị trí của
Chương 131: Xin chị thả tôi ra ngoài
Đường Lạc Lạc, Đường Lạc Lạc sẽ mất đi chỗ
dựa, đến lúc đó muốn trù khử Đường Lạc Lạc,
thực sự dễ như trở bàn tay.
Mặc Lan cười lạnh nhạt đưa tay nâng gương
mặt nước mắt đầm đìa của Đường Phù Dung
lên, ánh mắt thoáng qua chút khinh thường.
– Cô có biết, bây giờ Đường Lạc Lạc sống tốt
như thế nào, nở mày nở mặt biết bao không?
Đường Phù Dung mới nấy còn khóc lóc thảm
thiết khựng lại, vô thức lắc đầu.
~ Người em tốt Đường Lạc Lạc của cô, bây giờ
thay thế thân phận của cô, gả cho Mặc Thiệu
Đình, anh họ của tôi. Trở thành vật cưng của
anh họ tôi, mỗi ngày đều ăn ngon mặc đẹp,
cuộc sống nhẹ nhàng thoải mái, còn tham gia
cuộc thi thiết kế lớn nhất của Hoa Hạ, đã đánh
vào-vòng-chung-kết rồi, chỉ.cần cô ấy-có thể
đạt được quán quân, thì có thể thay thế vị trí
hiện giờ của tôi trong công ty, tiền độ tốt đẹp
đang đợi cô ấy, anh họ của tôi, Mặc Thiệu
Đình, là quý công tử có tiếng tăm nhất, quyền
Chương 131: Xin chị thả tôi ra ngoài
thế nhất cả thành phố S, tương lai không giới
hạn, cả một Mặc gia đều đang nằm trong tay
anh…
~ Đừng… đừng nói nữa…
Đường Phù Dung bịt tai lại, Đường Lạc Lạc
càng sống hạnh phúc bao nhiêu, càng hiện rõ
sự thê thảm của cô, mấy tháng nay cô ở dưới
tầng hầm chịu nhiều hành hạ, mà Đường Lạc
Lạc từ nhỏ đã bị cô đạp lên đầu, lại một bước
lên mây, bay lên đầu cành thành phượng
hoàng, sống những ngày tháng cô nghĩ cũng
không dám nghĩ đến…
Đó lại là Đường Lạc Lạc từ nhỏ đến lớn luôn
không bằng cô!
– Những thứ này, vốn đều là của cô.
Mặc Lạc sát. người xuống, mạng.nự cười lạnh
lùng, lặp lại bên tai Đường Phù Dung.
– Cô ấy cướp đi tất cả những thứ vốn nên là
của cô… sau đó, còn sẽ đạt được nhiều hơn,
Chương 131: Xin chị thả tôi ra ngoài
nhưng, dựa vào cái gì chứ?
Đúng rồi, dựa vào cái gì chứ?
Một cảm giác đố kị dâng trào hừng hực trong
lòng, gương mặt nhợt nhạt của Đường Phù
Dung đã có huyết sắc của sự phẫn nộ, dựa
vào cái gì chứ!
Mặc gia vốn chỉ định muốn cưới mình qua đó!
Dựa vào cái gì cơ hội tốt như vậy, lại hời cho
Đường Lạc Lạc rồi!
Vốn nên bị bắt xuống tầng hầm chịu hết sự
dày vò là Đường Lạc Lạc mới phải, kết quả
bản thân lại bị bắt nhầm vào đây, thay cô ấy
nếm đủ đau khổ, mà Đường Lạc Lạc chỗ nào
cũng kém hơn mình, lại ở bên ngoài ung dung
tự tại như thết
Đường Phù Dung cắn chặt răng, vì không cam
tâm, trái lại lấy lại dũng khí.
– Mặc… chị Mặc… Đường Lạc Lạc mới là con
Chương 131: Xin chị thả tôi ra ngoài
gái của Mặc Như Nguyệt, chị cứ nhìn cô ấy
luôn nở mặt nở mày như thế sao? Sẽ có một
ngày nếu như sự thật được hé lộ, cô ấy sẽ là
con gái lớn của Mặc gia rồi… người chị nên
bắt, là cô ấy đó.
“Bốp” một tiếng, một bạt tai lanh lảnh tát vào
mặt Đường Phù dung, hoang mang nhìn Mặc
Lan, ánh mắt trong chốc lát trở nên hết sức lo
sợ.
– Tôi… tôi nói sai cái gì sao?
– Tôi còn cần cô đến dạy tôi sao.
Mặc Lan hừ một tiếng, ánh mắt coi khinh lướt
qua lướt lại trên người Đường Phù Dung.
– Cô nghe rõ cho tôi, tôi sẽ thả cô ra ngoài.
+.Thật/ư?
Đường Phù Dung nhịn không được trong lòng
vui mừng khôn xiết, tốt quá rồi, mấy tháng
không thấy mặt trời, cô đã sắp bị hành hạ đến
Chương 131: Xin chị thả tôi ra ngoài
điên rồi, bây giờ cô chỉ muốn trốn ra ngoài,
cho dù đứng bên ngoài hít một hơi không khí
trong lành cũng được!
– Chỉ là, tôi thả cô rồi, cô phải nghĩ cách báo
đáp tôi.
Mặc Lan khựng lại, trong ánh mắt thoáng ra
chút lạnh lùng.
– Nhớ lấy, bà Mặc vốn là cô, Đường Lạc Lạc
cướp đi tất cả của cô, sau khi cô ra ngoài chỉ
có một mục đích, đó là lấy lại hết tát cả những
gì của mình, khiến Đường Lạc Lạc cút đi càng
xa càng tốt, tôi nghĩ, ở điểm này, cô và tôi,
chắc là chung một mục tiêu nhỉ?