May mắn có được một chức vụ ở nhà họ Mặc, trong lòng Đường Lạc Lạc giờ đây hết sức vui mừng.
Nhà họ Mặc à!
Đó chính là nhà họ Mặc tỏa sáng rực rỡ, người thường không thể vào được đó!
Nghĩ lại Lâm Phong và Vương Vân Nhi chẳng qua chỉ vào công ty con của nhà họ Mặc mà đã đắc ý như cả gia đình sắp lên trời đến nơi, đây còn là tổng công ty nữa.
Nhưng vui mừng là thế, Đường Lạc Lạc vẫn có chút lo lắng, dẫu sao cô cũng chưa từng gặp mặt Mặc Thiệu Đình, nhưng tập đoàn nhà họ Mặc là sản nghiệp dưới trướng Mặc Thiệu Đình, đến khi Mặc Thiệu Đình biết được vợ mới cưới của mình làm việc cho anh, có khi nào không vui?
Sự lo lắng này cứ dày vò cô mãi, khiến tâm trạng cô cứ thấp thỏm không yên, đến tối lại trằn trọc không ngủ được, lấy điện thoại ra lướt đến số của Mặc Thiệu Đình mà má Vương đã đưa cho, cô lấy hết dũng khí, gọi đi.
Tuy rằng Mặc Thiệu Đình trước giờ đều không về nhà, đẩy cô vào lãnh cung, nhưng đến công ty người ta làm việc, ít nhất cũng nên có một lời chào hỏi…
Đường Lạc Lạc mở to mắt, cầm lấy điện thoại, có chút hiếu kì chờ đợi bắt máy, trong lòng tò mò giọng nói của Mặc Thiệu Đình sẽ như thế nào nhỉ? Anh sẽ nói những gì với cô…
Nhưng đợi cả nửa ngày, đợi được cũng chỉ là câu “Số điện thoại của quý khách hiện đang khoá máy.”
Cái tên này, cứ như bốc hơi trong không khí vậy!
Đường Lạc Lạc có chút ủ dột, vứt điện thoại sang một bên, ngẫm nghĩ lại, đột nhiên chuyển thất vọng sang hy vọng, cô dù sao cũng đã thử liên lạc với Mặc Thiệu Đình, nhưng anh không nghe máy, cô cũng đâu còn cách nào khác?
Nhà họ Mặc là công ty nổi tiếng của Hoa Hạ, chỉ cần mình bám vững trong công ty, học được việc, đến lúc đó nhảy việc sang công ty khác, đãi ngộ nhất định sẽ rất tốt, nhỡ có ly hôn với Mặc Thiệu Đình, bản thân cũng có một công việc ổn định, cuộc đời sau này không cần lo nghĩ nữa.
Đường Lạc Lạc càng nghĩ càng đẹp, đẹp đến nỗi ngủ một mạch đến sáng, ngày hôm sau cô thức dậy thật sớm, trực tiếp đến thẳng công ty.
Đứng trước tòa nhà văn phòng nguy nga rộng lớn, Đường Lạc Lạc hít một hơi thật sâu, tự nhủ và cảm khái nhà họ Mặc quả là giàu sụ, tòa nhà văn phòng này được xây như một bạch cung, sau đó cô vừa tự cổ vũ bản thân vừa nghiêm chỉnh thẳng người đi vào trong.
Vì có sự giới thiệu và dặn dò của Mặc Thiệu Đình, Đường Lạc Lạc chỉ cần báo họ tên, thuận lợi được bộ trưởng bộ thiết kế cho gọi vào phòng làm việc.
Bộ trưởng là cô gái tuổi tác không lớn, trông rất đoan trang và xinh đẹp, bộ đồng phục trên người chị ta nhìn vừa phóng khoáng lại nhã nhặn, gương mặt chị mang một nụ cười khiến người khác khó có thể nắm bắt, chị ta dò xét Đường Lạc Lạc, rồi đưa tay ra bắt tay với cô:
– Tôi tên Mặc Lan, là bộ trưởng bộ thiết kế, hy vọng cô và công ty cùng nhau phát triển.
Trong văn phòng sáng sủa này, được thiết kế với phong cách thanh lịch đơn giản, ánh nặt trời rọi vào người Mặc Lan, khiến nụ cười chị ta càng thêm tươi sáng, Đường Lạc Lạc đổi với vị bổ trưởng này rất có cảm tình, cảm thấy chị ta vừa xinh đẹp giọng nói lại hay, phút chốc vui vẻ nắm lấy tay chị ta:
– Cảm ơn bộ trưởng, em nhất định sẽ cố gắng, trở thành niềm tự hào của công ty!
Mặc Lan gật đầu cười, nhưng sâu trong mắt chị ta không có ý cười.
Ánh mắt chị ta, cứ rà soát trên người Đường Lạc Lạc, qua một lúc lâu, mới mở miệng nói:
– Tôi chủ yếu phụ trách về khâu thiết kế trang phục và trang sức đá quý, bình thường về quản lí nhân sự đều do phó bộ trưởng phụ trách, cô mới vào đây không lâu, phải ngoan ngoãn học tập phó bộ trưởng…
Nói xong, Đường Lạc Lạc theo chỉ ý của Mặc Lan, gật đầu chào hỏi phó bộ trưởng Vương Bác bên cạnh:
– Chào phó bộ trưởng.
Phó bộ trưởng là một người đàn ông trung niên, dáng người hơi mập, ánh mắt thông minh, thần sắc có chút giảo hoạt, giả tạo, ông mỉm cười với Đường Lạc Lạc:
– Cô đi điểm danh trước đã, sau đó làm quen với công việc, một lát sau bộ phận chúng ta có cuộc họp, nhớ biểu hiện thật tốt nhé.
Ngày dầu đi làm của Đường Lạc Lạc, cô hứng phấn không chịu được, lập tức nghe lời lui ra.
Đường Lạc Lạc vừa đi, Vương Bác lập tức đóng cửa phòng làm việc, căng thẳng nhìn Mặc Lan:
– Bộ trưởng Mặc, con nha đầu mới đến này, có lai lịch thế nào?