Nhà họ Mặc có ngôi biệt thự được xây với phong cách Baroque, có hồ bơi, sân chơi golf, trường đua ngựa với khuôn viên rộng lớn, thoáng đãng đến không ngờ.
Tiếc rằng khi Đường Lạc Lạc đi vào, cô không có tâm trạng để ngắm nhìn cảnh vật xung quanh, cô lưỡng lự hồi lâu trước cửa ngôi biệt thự, cuối cùng cô quyêt định ấn chuông.
Cửa mở ra, trong nhà có Đường Quý Lễ và mẹ – Lương Thể Vân đang ngồi, hai người họ đang rối bời vì việc Đường Lạc Lạc bỏ trốn, khi nhìn thấy Đường Lạc Lạc xuất hiện, họ mừng rỡ khôn xiết, nhưng sau đó Đường Quý Lễ tối sầm mặt mũi ngay, kéo Đường Lạc Lạc về phía ông mắng cho một trận.
– Đứa con gái hư hỏng, bỏ đi đâu vậy, con có biết hậu quả của việc bỏ trốn là gì không hả? Bao nhiêu người chạy đi tìm con, ba đúng là nuôi ong tay áo mà, đồ con gái hư!
– Đúng đó, con không nói tiếng nào đã bỏ đi, để ba mẹ ở đây một mình mà lo lắng, nếu nhà họ Mặc không vui rồi trách móc nhà chúng ta, có phải con đã liên lụy cả nhà không hả?
Lương Thể Vân cũng nói với vẻ mặt tức giận.
Đường Lạc Lạc cúi gầm mặt xuống như một thói quen, không hé một lời, từ nhỏ tới lớn, cô biết rằng ba mẹ của cô rất khác với ba mẹ của những gia đình khác, khi cô ở bên cạnh họ, cô không cảm thấy chút ấm áp nào, nhưng chỉ khi ở bên cạnh chị gái Đường Phù Dung, họ mới có vẻ mặt tươi vui.
Có những lúc, Đường Lạc lạc thật sự hoài nghi, rốt cuộc bản thân có phải con gái ruột của ba mẹ không, chứ sao cách đối xử của ba mẹ với hai chị em sao lại khác xa nhiều đến như vậy?
Ngay cả cuộc hôn nhân sắp đặt lần này, nếu không phải vì Đường Phù Dung đột nhiên mất tích, “chuyện tốt trên trời rơi xuống” trong mắt ba mẹ như thế này, tuyệt đối không bao giờ đến lượt cô.
Sau khi Đường Quý Lễ trách mắng xong, mới rón rén kéo Đường Lạc Lạc qua một bên, để tránh ánh mắt tò mò của người giúp việc trong nhà, nghiêm khắc căn dặn Đường Lạc Lạc:
– Ba mẹ nuôi con lớn tần này, công dưỡng dục như núi cao biển lớn, ngay lúc này cả nhà đang cần sự giúp đỡ của con, cho dù con có phải Đường Phù Dung hay không, cũng phải hầu hạ cậu chủ nhà họ Mặc dưới thân phận của chị gái con, nghe rõ chưa?
Công dưỡng dục…
Đường Lạc Lạc không cách nào biện hộ:
– Nhưng mà ba à, sự thật thì con không phải là chị mà, nếu ngày nào đó nhà họ Mặc phát hiện ra…
– Thì đó đều là lỗi của con.
Đường Quý Lễ nói với giọng bất mãn:
– Rất ít người biết mặt hai chị em con, làm sao phát hiện ra được? Bắt đầu từ ngày hôm nay, con chính là Đường Phù Dung, nếu để ba phát hiện con lại bỏ trốn một lần nữa, ba sẽ đánh gãy chân của con!
Đường Lạc Lạc chưa kịp trả lời, Đường Quý Lễ tức giận quay lại và kéo Lương Thể Vân về phía ông, trừng trừng nhìn Đường Lạc Lạc với ánh mắt cảnh cáo, sau đó mới bỏ đi.
Đường Lạc Lạc thở phào nhẹ nhõm, từ từ ngồi lên chiếc ghế sofa da thật trong phòng khách, trong lòng buồn rười rượi, một lúc lâu sau mới hoàn hồn, lúc này cô bắt đầu ngắm nhìn nội thất trang hoàng trong phòng, đồng thời trong lòng cũng dấy lên vô số câu hỏi, tại sao biệt thự nổi tiếng trong lời đồn của nhà họ Mặc lại không có một chủ nhân nào ở đây là thế nào?
Người giúp việc thì nhiều vô kể, đứng nghiêm trang và cung kính, chỉ là chồng của cô – Mặc Thiệu Đình thì không thấy đâu cả, ở trong ngôi biệt thự rộng lớn này, ngoài người giúp việc ra thì chỉ còn cô.
Trong lòng cô đang đầy nghi hoặc, thì một cô giúp việc lớn tuổi với nụ cười tươi rói trên môi tiến về phía cô, các cô giúp việc bưng mâm phía sau cũng tiến lại theo, trên mâm là những bộ váy áo đẹp lộng lẫy.
– Chào phu nhân, tôi là má Vương, quản gia của nhà họ Mặc, phu nhân vừa kết thúc hôn lễ, chắc là mệt lắm, đây là những bộ váy áo cậu chủ dặn dò chúng tôi chuẩn bị cho phu nhân, phu nhân hãy đi tắm rồi thay quần áo xuống dùng bữa ạ?
Khi được má Vương nhắc nhở, Đường Lạc Lạc mới cảm thấy vừa mệt vừa đói, bụng kêu cồn cào, đôi chân cũng mệt rã rời, trên người còn đang mặc bộ váy cưới nặng nề, cô liền lấy lại tinh thần, đứng phắt dậy, vơ lấy một chiếc váy yếm lên người, và cô kinh ngạc khi phát hiện, sao tất cả đều vừa với thân hình của cô nhỉ?
Đúng là kỳ lạ vô cùng, cái người tên Mặc Thiệu Đình chưa gặp cô bao giờ, không ngờ dặn dò người giúp việc chuẩn bị tất cả váy áo đều hợp với cô.
Có lẽ, do cô có một thân hình tiêu chuẩn chăng?
Đường Lạc Lạc tự mê hoặc bản thân bằng những lý do tự tâng bốc bản thân và không tưởng như thế, sau đó tiện tay chụp lấy một bộ váy màu trắng tinh, tiến về phía phòng tắm, vừa đi vừa hỏi má Vương đi sau lưng cô:
– Ủa, hôm nay cậu chủ Mặc không có ở nhà sao?
Không đến hôn lễ, cũng không thấy bóng dáng ở nhà, cái người tên Mặc Thiệu Đình kia, rốt cuộc anh đang ở đâu hả?
Má Vương nở nụ cười trả lời:
– Phu nhân không cần lo lắng cho cậu chủ, cậu chủ bận trăm công nghìn việc, số lần cậu chủ về nhà trong một năm cũng chỉ có vài lần, chúng tôi cũng không biết khi nào cậu chủ sẽ về nhà, phu nhân hãy nhẫn nại chờ đợi.
Đường Lạc Lạc nghe xong, trong lòng dấy lên một nỗi tức giận, cô mà quan tâm sao, cô quan tâm cái cù lôi, Mặc Thiệu Đình mãi mãi không bao giờ về nhà thì tốt biết mấy.
Vốn dĩ cô không hề tự nguyện trong cuộc hôn nhân này, nếu chỉ là làm một phu nhân có danh không phận, thì vừa hay đúng ý của cô đấy. Tốt nhất là Mặc Thiệu Đình đừng bao giờ về nhà, cô sẽ vui vẻ tự tại hơn nhiều.
Vừa nghĩ thế, tâm trạng cô bỗng chốc tuôi vui hẳn lên, vừa ngân nga câu ca vừa thổi bong bóng trong bồn tắm mát xa, lòng vui khôn xiết.