Vì lý do hôm qua về sớm nên ngày hôm nay đi làm, Đường Lạc Lạc đều rất cẩn trọng.
May là hôm qua bộ phận thiết kế bị xào xáo về vụ nghỉ việc của Vương Bác, vốn không hề chú ý đến việc về sớm mười phút của cô.
Vào lúc này khi Đường Lạc Lạc xuất hiện trước cửa văn phòng, mọi người đều đồng loạt hướng ánh mắt về phía cô, khiến Đường Lạc Lạc vô cùng ngạc nhiên, liền giơ tay sờ lên mặt mình và phát hiện không hề có vết dơ hay vật gì trên mặt cả.
Vậy mọi người đang nhìn gì vậy ta?
Trên mặt mình có gì thật sao?
Và… không biết có phải ảo giác hay không, ánh nhìn của mọi người rõ ràng là đang mang hàm ý tội nghiệp cô.
Đường Lạc Lạc nhìn mọi người cười cười, vẫy vẫy tay, sau đó trở về chỗ ngồi của mình trong ánh mắt đầy vẻ thương cảm của mọi người, liền đặt câu hỏi đầy nghi hoặc với đồng nghiệp bên cạnh – La Thư Vũ.
– Chị La, hôm nay rốt cuộc có chuyện gì xảy ra vậy, sao ánh mắt mà mọi người nhìn tôi có vẻ lạ lạ.
La Thư Vũ nhìn Đường Lạc Lạc với vẻ mặt đầy thông cảm, lúc sau mới nhẹ giọng nói:
– Cô biết rồi đấy, Vương Bác đã bị Mặc Lan đuổi việc rồi, với con người của chủ quản Mặc thì đó giờ… hành xử tương đối ác liệt, nên mọi người đang dự đoán là người ra đi tiếp theo có khả năng là cô đó.
Đường Lạc Lạc: …
Cho nên, ánh nhìn mà mọi người dành cho cô là đang dành cho một người mang danh nghĩa sắp sửa bị đuổi việc sao?
Vốn dĩ đây cũng là việc mà bản thân cô lo lắng, nhưng do hôm qua cô đã hỏi Mặc Thiệu Đình, và Mặc Thiệu Đình bảo với cô rằng không sao cả, thế nhưng lúc này, cô không thể bảo mọi người đừng lo lắng cho mình, tổng tài Mặc đã bảo đảm rằng cô sẽ không bị sao cả đâu…
Mối quan hệ của Đường Lạc Lạc trong bộ phận thiết kế như trải qua một bước ngoặt, lúc ban đầu mọi người đều có ấn tượng rất tốt với cô, cho đến khi Mặc Tây Thành ra mặt giúp đỡ cô, mọi người đều nghĩ rằng mối quan hệ của cô và Mặc Tây Thành không hề đơn giản, cho nên mối quan hệ của mọi người dành cho cô có gì đó hơi khác khác, sau đó là sự việc bản thiết kế bị gian lận, khiến cho mọi ác ý mà mọi người dành cho cô bị đẩy lên đến tột độ, thậm chí là ai thấy cũng đều căm ghét…
Và rồi sau đó nữa mọi việc được làm sáng tỏ tại buổi họp báo, cho đến bây giờ, mọi người lại đang thông cảm cho cô, nói cho cùng thì cô cũng chỉ là một cô gái vừa mới tốt nghiệp mà thôi, thậm chí cô sắp sửa bị Mặc Lan cho thôi việc, lúc này, khi mọi người nhìn Đường Lạc Lạc đều đầy vẻ thương cảm và tội nghiệp, cảm thấy cô cũng không dễ dàng mà vượt qua với độ tuổi trẻ như thế.
Cảm giác bị cả một đám người thương cảm như thế này, thực sự là… không thoải mái một chút nào.
– Lạc Lạc à, cô vừa mới tốt nghiệp, sau này cơ hội còn nhiều mà.
Nhìn thấy Đường Lạc Lạc ngổi ngẩn ngơ tại chỗ không nói lời nào, có người tưởng Đường Lạc Lạc đang đau buồn nên lên tiếng an ủi.
– Đúng đó đúng đó, cô ở lại đây, cũng sẽ bị… thà rằng ra đi cho rồi, biết đâu sau này sẽ có được cơ hội tốt hơn thì sao.
Sau đó liền có người lên tiếng nói theo.
– Vả lại cô đã có kinh nghiệm làm việc tại công ty nhà họ Mặc, sau này sẽ dễ dàng tìm việc thôi.
– Mọi người sẽ nhớ cô lắm đấy, nào lại đây, để lại thông tin liên lạc nào, sau này nhớ thường xuyên gặp nhau nhé.
Có người bắt đầu lấy điện thoại ra hỏi số phone liên lạc của Đường Lạc Lạc.
Đường Lạc Lạc: …
Với bầu không khí cô sắp sửa phải dọn đồ đạc ra đi như thế này, rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì vậy.
Bầu không khí hiện tại dường như khiến cô cảm thấy, nếu tiếp tục ở lại nơi này, có khi nào sẽ khiến mọi người rất thất vọng không…
– Tôi…
Đường Lạc Lạc không nói nên lời, đành ngậm ngùi, khi cô đang suy nghĩ phải giải thích ra sao với mọi người về việc cô không muốn ra đi, và cô chưa chắc sẽ bị đuổi, mọi người đừng bi quan sớm như thế, thì Nhạc Thanh đã nhảy vào nhiều chuyện ngay:
– Kỳ thực, Lạc Lạc à, ra đi cũng không phải là không tốt đâu.
Từ lần Nhạc Thanh phản bội Đường Lạc Lạc, Đường Lạc Lạc đã có ý đề phòng cô, thường ngày cũng công khai né tránh cô, và điều đáng nói là cho cô thông tin giả, khiến Mặc Lan mất hết niềm tin ở cô, từ đó Nhạc Thanh mang hận trong lòng, lúc nào cũng thấy gai mắt Đường Lạc Lạc, lúc này mọi người đều cho rằng Đường Lạc Lạc đã đắc tội với Mặc Lan nhất định sẽ bị đuổi thôi, nên trong lòng Nhạc Thanh vô cùng khoái chí, nhưng vẻ mặt lại tỏ ra bản thân là một người tốt biết quan tâm.
Lúc này, Nhạc Thanh đang vuốt ve chiếc nhẫn kim cương trên tay mình, nói với giọng điệu giả tạo:
– Công việc này có tốt thế nào đi nữa thì cuối cùng cũng không phải là nơi con gái thuộc về, con gái nè, nên tìm một người đàn ông tốt đáng tin cậy, giống như bạn trai của tôi vậy đó, bây giờ đã là giám đốc của một công ty, anh ấy còn khuyên tôi không nên đi làm nữa, từ chức cho rồi, để có nhiều thời gian ở bên anh ấy, thực ra thì tôi cũng có chút lưỡng lự đấy.
Đường Lạc Lạc chớp chớp mắt, xem ra cô đã hiểu ra rồi, Nhạc Thanh đâu phải đang an ủi cô, mà là đang khoe khoang bạn trai lắm tiền nhiều của, ân cần chu đáo của cô ta…
Nếu cô thật sự bị đuổi việc thiệt thì những lời an ủi giả tạo như thế này chắc chắn sẽ có tác dụng châm thêm dầu vào lửa đấy.
Điều kiện khá giả của bạn trai Nhạc Thanh là điều mà ai nấy đều biết cả, tuy cảm thấy có vẻ bất lịch sự khi nhắc đến việc này vào lúc Đường Lạc Lạc đang buồn, nhưng mọi người vẫn nể mặt Nhạc Thanh hơn, dù gì thì cũng bằng mặt hơn bằng lòng.
– Đúng đó, Thanh Thanh, bạn trai cô tốt với cô thật đấy, có người bạn trai như vậy, dù công việc thế nào thì cũng không còn quan trọng nữa.
– Chiếc nhẫn kim cương trên tay cô là bạn trai mua tặng cô hả? Đắt tiền lắm phải không?
– Người bạn trong ngành trang sức của tôi nói là độ cara của viên kim cương này cũng phải tận mấy trăm triệu đấy, hai người đã đính hôn rồi hả? Anh ta chi mạnh tay cho cô quá đi.
Nhạc Thanh đã thành công khi chuyển mọi sự chú ý từ Đường Lạc Lạc về phía cô, trong lòng khoái chí vô cùng, nhẹ nhàng vuốt ve chiếc nhẫn trên tay, và nói với giọng điệu đầy vẻ vui sướng:
– Ấy, tiền là thứ yếu thôi, chỉ bấy nhiêu đó thôi có là bao. Tóm lại là, Lạc Lạc này, cô có biết rằng cô thua vì đâu không? Đó là vì nền tảng không đủ cứng, nếu có một người chống giàu có, thì việc gì mà không giải quyết được nhỉ? Đâu cần cô phải thấp thỏm phập phồng lo sợ bị đuổi việc như hiện tại phải không?
– Theo tôi thì thường ngày cô nên ăn mặc đẹp đẽ hơn, con gái mặc quần áo hiệu gì quan trọng lắm, đừng suốt ngày mua quần áo ngoài lề đường, cứ thấy rẻ là lại mua về mặc lên người, mất giá lắm.
Đường Lạc Lạc cúi đầu nhìn vào chiếc áo thun và quần jean ngắn của mình, đây đều do cô lấy đại trong tủ áo nhà họ Mặc, cô xoa xoa đầu, giọng thỏ thẻ:
– Thoải mái lắm mà…
– Cô như thế này thì làm sao có người đàn ông nào dám ưng ý cô chứ?
Nhạc Thanh nói với vẻ khinh khỉnh:
– Dù sao thì chúng ta cũng cùng làm việc chung trong một bộ phận, để tôi chọn mấy bộ đồ cũ không mặc rồi cho cô, cô nên ăn mặc đẹp đẽ hơn, quần áo của tôi là hàng hiệu không đấy, tuy kiểu dáng hơi cũ tí, nhưng cũng còn đẹp hơn mấy bộ đồ của cô nhiều, tới lúc đó nhớ tìm kiếm người đàn ông nào có năng lực, sẽ không còn sợ bị công ty đuổi nữa, và cũng không lo không kiếm được việc mới.
– Không cần không cần.
Đường Lạc Lạc liền lắc tay từ chối:
– Tôi cảm thấy tôi hiện tại cũng tốt lắm mà.
– Cô đó, đến chết vẫn còn sĩ diện. Vừa mới tốt nghiệp phải không? Nếu mà cô bị đuổi việc thì có khả năng ngay cả chỗ ở cũng không còn, lúc này đây, người khác giúp đỡ cô thì phải biết ơn chứ, sau này người ta mới giúp đỡ cô thêm nữa, biết chưa?
Sau khi nói xong, Nhạc Thanh lại giơ bàn tay lên, tiếp tục vuốt ve chiếc nhẫn dưới ánh mặt trời.
– Ây da, bám một hạt bụi rồi…
– Lạc Lạc, cô đừng để bụng nhé… cô ta là vậy đấy…
Lạc Thư Vũ quay qua định an ủi Đường Lạc Lạc, vừa cúi đầu, thì ánh mắt vừa hay lướt qua chiếc nhẫn trên tay Đường Lạc Lạc, rồi đột nhiên cất cao giọng:
– Ôi, chiếc nhẫn trên tay cô, sao giống nhẫn Krupp vậy?
Chiếc nhẫn kim cương của gia tộc Krupp là trang sức đắt giá nhất trên thế giới, đó là chiếc nhẫn đính hôn mà Richard Bolton đã trao cho Taylor, hầu như ai trong giới cũng đều biết đến nó.
Đương nhiên là mỗi nhân viên của bộ phận thiết kế đều quá rành về các tin tức liên quan đến thời trang rồi, khi nghe thấy lời nói của Lạc Thư Vũ, mọi người lập tức hiếu ký vây đến ngay.
– Thật không? Cho tôi xem nào… Ôi cô đừng nói, quả thật giống y thiệt đấy.
Có người liền lấy điện thoại ra ngay để tìm hình ảnh của chiếc nhẫn Krupp, rồi so sánh với chiếc nhẫn trên tay của Đường Lạc Lạc:
– Đúng là giống y như đúc luôn ấy.
– Nếu mà là thật, thì chẳng phải là cả triệu đô sao, nếu tính ra tiền nước mình thì… Wow, lợi hại quá đi Lạc Lạc à, là cả một gia tài đó.
Nhạc Thanh thay đổi sắc mặt ngay, liền hòa vào đám đông để cùng quan sát, và miệng thì lẩm bẩm:
– Làm sao có thể là thật được, nhẫn Krupp đắt tiền lắm đấy, Đường Lạc Lạc sao có thể có được nó chứ, chắc chắn là đồ giả rồi.
Đường Lạc Lạc đột nhiên bị mọi người vây quanh, có vẻ hơi loạng choạng. Đây là chiếc nhẫn cưới do nhà họ Mặc chuẩn bị cho lễ cưới của cô và Mặc Thiệu Đình, cô luôn cất chiếc nhẫn ở nhà, do mấy ngày nay tình cảm của cô và Mặc Thiệu Đình có tiến triển, nên sáng nay cô hứng chí thế là lấy chiếc nhẫn đeo vào tay, thế nhưng không ngờ rằng chiếc nhẫn lại đắt đến vậy.
Nếu sớm biết chiếc nhẫn đắt thế này, có đánh chết cô cũng không đeo nó ra khỏi nhà.
Đường Lạc Lạc có ý rút lại bàn tay của cô.
Cô không muốn mới vào công ty mà đã gây sự chú ý như thế.
Hành động của cô trong mắt Nhạc Thanh là cô có tật giật mình, Nhạc Thanh biết ngay Đường Lạc Lạc không muốn bàn luận về chuyện chiếc nhẫn một chút nào, đột nhiên cô ta như bắt được vàng, liền lớn tiếng hô to:
– Theo tôi thấy thì chiếc nhẫn này chắc chắn là đồ giả rồi, chẳng là Lạc Lạc này, nhẫn Krupp đắt tiền như vậy, cô mua không nổi cũng là lẽ thường tình thôi, sao lại ham vinh đến thế chứ? Cô làm như thế chỉ tổ khiến cho bản thân càng đáng thương mà thôi.
La Thư Vũ đứng gần đó liền chau mày:
– Nhưng theo tôi thấy thì chiếc nhẫn này trông rất giống thật, đây là chất lượng của loại trang sức thật, nếu giả thì nhìn một cái sẽ phân biệt ra ngay, à, Tiểu Quan, trước đây cô học chuyên ngành giám định trang sức đúng không, và cũng sưu tầm không ít trang sức quý nhỉ, không thì cô giám định thử chiếc nhẫn này xem sao?
Điều kiện gia đình nhà Tiểu Quan cũng thuộc hàng giàu có, chuyên ngành học lại là về trang sức, đối với sự thật giả của trang sức, cô có độ chuyên môn rất cao, trước đây có ai đó mua nhầm đồ trang sức không đạt chuẩn, cũng đều nhờ cô giám định, tất cả các lần kiểm tra đều rất đáng tin cậy, cho nên lần này mọi người vô cùng hiếu kỳ mà lôi cô qua.
– Tiểu Quan à Tiểu Quan, mau qua đây xem xem đi, đây có phải là chiếc nhẫn kim cương Krupp đắt đỏ nhất trên thế giới không?