Những lời nói châm biến không hề che đậy, khiến Đường Lạc Lạc cắn chặt môi, trước mặt là dáng vẻ đắc ý của Mặc Lan, ác ý trong ánh mắt khiến người khác kinh sợ.
Mặc Lan được cung kính yêu quý vây quanh đến cửa hậu trường chờ đợi, bốc được số mười mấy, là một thứ tự không tệ, lúc này trong lòng Mặc Lan mười phần chắc chín, rất tự tin với tác phẩm của mình.
Chị ta không hề hoài nghi việc bản thân sẽ từng bước lên đến đỉnh cao, lấy được quán quân, nhưng vừa nghĩ tới Đường Lạc Lạc cùng chị ta cạnh tranh trên cùng một sân kháu, toàn thân đều không thoải mái, con tiện nhân đáng chết này cái gì cũng phải giành với chị ta sao?
Bây giờ còn hoang tưởng giành vị trí quán quân với chị ta!
Chỉ là, trước mắt, tất cả đều đã kết thúc rồi, trong đầu Mặc Lan tưởng tượng bộ dạng Đường Lạc Lạc cầm bộ kỳ bào bị xé rách đi đến trước sân khấu, vui đến nỗi cười ra tiếng, tình trạng đó cảnh tượng đó, dù chỉ nghĩ thôi, cũng sảng khoái hết cả người.
Dưới sân khấu, Mặc Tây Thành ngáp một hơi, bực bội bắt chéo chân.
– Mấy nhà thiết kế này đúng là phiền chết, khuôn mặt ai ai cũng đáng ghét tầm thường, Lạc Lạc nhà tôi sao còn chưa ra?
Lời chưa nói xong, liền cảm thấy một ánh mắt sắc lẹm liếc qua, Mặc Tây Thành nhìn nhìn ánh mắt có thể giết người của Mặc Thiệu Đình bên cạnh, có chút ngại ngùng ho vài tiếng.
– Được rồi, bây giờ tạm thời vẫn là Lạc Lạc của anh.
Nhưng sớm muộn gì cũng có một ngày, sẽ thay đổi thôi.
Mặc Thiệu Đình bình tĩnh thu hồi ánh mắt, chuyển sang nhìn sân khấu, đã có hơn mười mấy thí sinh giới thiệu xong tác phẩm của mình rồi, không thể không nói, không hổ danh là cuộc thi siêu cấp của fhy, trình độ của các thí sinh tham gia đều rất cao, chuyện này khiến anh không kiềm được có chút lo lắng cho Đường Lạc Lạc.
Anh không phải lo Đường Lạc Lạc không phát huy tốt, không thể đấu lại Mặc Lan đang kiểm soát bộ phận thiết kế, đối với anh mà nói vốn không quan trọng, anh lo lắng là, nếu như tiểu nha đầu thất bại một lần, sẽ mất đi lòng tin thiết kế, bị đả kích lớn, anh có thể tận mắt nhìn thấy cô mỗi ngày thức khuya, là vì để vẽ bản thiết.
Đối với Đường Lạc Lạc mà nói, cuộc thi lần này rất quan trọng, vì vậy Mặc Thiệu Đình bất giác cũng cực kỳ trân trọng cơ hội lần này.
Mà Lâm Uyển Du lại cười nhạt ngẩng cao đầu, vừa ba hoa khoác lác với những cô gái bên cạnh, vừa ngồi đợi Đường Lạc Lạc xuất hiện.
Đường Lạc Lạc chỉ là một học sinh vừa tốt nghiệp, liền muốn đến đây thể hiện, cô ta thực sự không thể chờ được muốn xem bộ dạng khốn khổ của Đường Lạc Lạc.
Diệp Tiểu Manh ở phía sau cô ta không xa, mở màn hình điện thoại, đang phát trực tiếp trên mạng.
– Hey, chào mọi người, hôm nay tôi đến để xem cuộc thi thiết kế đó, cuộc thi hôm nay có bạn của tôi, cô ấy tên Đường Lạc Lạc, thiết kế của cô ấy siêu đẹp luôn, thực sự là một thiên tài, một chút nữa mọi người sẽ biết ha ha ha ha…
Trong ánh mắt mong chờ của mọi người ai cũng có tâm sự riêng của mình, Mặc Lan lên sàn, chị ta đem đến là một bộ kỳ bào thuỷ mặc, cả bộ kỳ bào đều in tranh thuỷ mặc thanh nhã mộc mạc, nhìn vào vô cùng có thi vị Hoa Hạ, dẫn đến cái nhìn chăm chú của ban giám khảo.
Đồng thời thái độ của Mặc Lan cũng tự nhiên phóng khoáng, không một chút căng thẳng luống cuống.
– Tác phẩm này của tôi, cảm hứng từ những bức tranh thuỷ mặc của Trung Hoa, theo tôi thấy, kỳ bào là trang phục có thể thể hiện rõ nhất vẻ đẹp của phụ nữ Hoa Hạ, mà tranh thuỷ mặc, lại càng có thể thể hiện nét đẹp phong cảnh của Hoa Hạ, sự hoà hợp của hai thứ…
Mặc Lan ở phía trên ăn nói dõng dạc, ngay cả Mặc Thiệu Đình cũng không thể không thừa nhận, năng lực cá nhân của Mặc Lan cũng rất đáng thừa nhận, tác phẩm của chị ta tuy không được xem là tuyệt đẹp kinh người, nhưng cũng là loại có giá trị, vào vòng bán kết chắc chắn một chút vấn đề cũng không có.
Quả nhiên, sau khi Mặc Lan trình bày ý tưởng thiết kế của mình, dưới sân khấu nhanh chóng vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, vẻ mặt của ban giám khảo hết sức vui mừng, trên mặt Mặc Lan mang nụ cười tự tin, cúi người lui ra, chỉ là chưa đi về hậu trường, mà đứng ở dưới sân khấu khoanh tay quan sát, đợi xem trò hay của Đường Lạc Lạc.
Fhy tổ chức bao nhiêu đợi rồi, cũng chưa có ai lấy bộ thiết kế rách rưới lên sân khấu, Đường Lạc Lạc cũng được xem như là chuyện đi vào lịch sử, nghĩ đến đây, Mặc Lan nhịn không được trong lòng vui mừng mỉm cười.
Cuối cùng, đến lượt Đường Lạc Lạc ra trận.
Khi nữ chủ trì nói xong tên của Đường Lạc Lạc, Mặc Thiệu Đình và Mặc Tây Thành liền nhất trí chỉnh lại tư thế ngồi, ngồi nghiêm chỉnh, đôi mắt dán chặt vào sân khâu, Diệp Tiểu Manh quao lên một tiếng, hưng phấn nhìn vào màn hình điện thoại.
– Đến rồi đến rồi, người tiếp theo sắp lên sàn là người bạn thân của tôi, mấy bạn nhất định sẽ bị cô ấy làm lay động cho coi!
Khoé miệng Lâm Uyển Du lộ ra một nụ cười nhạt, Mặc Lan lại mở to mắt, chỉ sợ bản thân bỏ qua bất kì khoảnh khắc mất mặt nào của Đường Lạc Lạc.
Trong khoảng tĩnh lặng, Đường Lạc Lạc đi ra.
Sân khấu trình bày bên cạnh cô, để tác phẩm kỳ bào của cô, trong lúc cô yên lặng xuất hiện, toàn hiện trường ngơ ngác nhìn nhau.
Mặc Lan nhíu chặt mày trước tiên, sau một lúc hiểu rõ rồi, không nhịn được phì cười một tiếng.
Mặc Thiệu Đình cau mày, lo lắng nhìn lên phía sân khấu – Đường Lạc Lạc lấy ra tác phẩm dự thi, lại không phải là cái gì kỳ bào đỏ long phượng, mà là bộ kỳ bào màu trắng tinh khiết làm từ loại vải mà trước kia cô được tặng ở Nhất Thế Cẩm Tú!
Thực sự vốn bộ kỳ bào đó không có gì, chỉ là dưới cái nền của các tác phẩm xinh đẹp loá mắt của mọi người, bộ kỳ bào màu xanh nhạt hiện ra khá nhạt nhoà, không một chút bắt mắt, thậm chí có vài phần giản dị.
Nụ cười trên mặt Mặc Lan càng ngày càng tươi, chị ta còn tường Đường Lạc Lạc có thể có cách nào hay, thì ra chứng kiến tác phẩm của mình không vá lại được, liền tuỳ tiện mang một bộ thiết kế nhàu nát cho có lệ.
Bộ kỳ bào màu xanh lơ trước mặt, tuy giản dị mộc mạc, cũng không xấu, nhưng đâu ra thiết kế gì có thể nói?
Thứ đồ như vậy, tuỳ tiện dạo một vòng, liền có thể mua về cả một xe hàng đó được không?
Đúng là nực cười.
Lấy ra một tác phẩm như vậy, thực là sự sỉ nhục đối với các giám khảo!
Quả nhiên, nhìn kỳ bào của Đường Lạc Lạc đem đến, nét mặt vài vị giám khảo đều hiện ra vẻ không vui, gia tăng tiêu chuẩn nghiêm khắc của vòng sơ khảo, là vì để tránh xảy ra tình huống như vậy, nhưng không ngờ, vẫn bị người tầm thường đục một lỗ trống.
Đại sảnh thi đấu vốn yên tĩnh vang lên tiếng thì thầm.
– Đây gọi là thiết kế sao? Tôi không nhìn ra có gì đặc biệt, một bộ kỳ bào trắng, cả hoa văn cũng không có… Đúng là khá đơn giản đó.
– Tôi nghe nói có chuyện xài tiền mời người khác thiết kế tác phẩm dự thi cho mình, người này có phải không có tiền không thể tiếp tục gia hạn không…
– Trong một đống thiết kế xinh đẹp, bộ này đúng là khó coi đó khó coi…
Đường Lạc Lạc đứng trên sân khấu, hít một hơi thật sâu, nghe dưới sân khấu bàn tán ồn ào, cắn chặt môi, nói với bản thân không cần căng thẳng không cần căng thẳng, nhưng trái tim lại đập thịch thịch không ngừng.
Ánh mắt của cô ngơ ngác lục tìm hàng ghế khán giả, mãi đến khi nhìn thấy Mặc Thiệu Đình.
Mặc Thiệu Đình đang nhìn chằm chằm vào cô không chớp mắt, đôi mắt sâu xa đen láy, đáy mắt tràn đầy sự khích lệ và quan tâm, khiến người ta cảm thấy hết sức ấm áp, lại ngập tràn năng lực.
Trong chốc lát, tất cả mọi thứ xung quanh dường như đều lui ra sau, chỉ còn lại hai người họ, sự bất an và căng thẳng trong tận đáy lòng Đường Lạc Lạc, cứ như vậy trong lúc nhìn nhau bất giác tiêu tan đi hết.
Cô ho nhẹ một tiếng, lúc này mới vô cùng tự tin nói.
– Xin hỏi, có thể tắt đèn trong hiện trường được không?
Người chủ trì lập tức ngẩn người, vẻ mặt ban giám khảo cũng lờ mờ, khán giả dưới sân khấu càng hoàn toàn không có chút manh mối nào, tắt đèn để làm gì?
Là trang phục quá xấu cần phải tắt đèn để che đi sao?
Mặc Lan đã sắp cười đến nổi không thẳng lưng được, cả mặt Lâm Uyển Du vui mừng, nghe dưới sân khấu xuỵt một tiếng, không biết vui vẻ biết bao, Diệp Tiểu Manh cầm lấy điện thoại, ngây ra nhìn Đường Lạc Lạc, chớp chớp mắt.
– Cô bạn thân của tôi có thể quá căng thẳng rồi, nên đầu óc chạm mạch rồi…
Ngay cả Mặc Tây Thành cũng cau mày, vẻ mặt khó hiểu nhìn Mặc Thiệu Đình.
– Lạc Lạc sao rồi? Nếu không gọi cô ấy xuống đây, chúng ta không thi nữa, một cuộc thi tệ hại, thắng rồi thì có thể làm sao, tôi thấy đầu óc cô ấy giống như bị hỏng rồi vậy?
Mặc Thiệu Đình ngồi vững như núi, ánh mắt luôn nhìn vào Đường Lạc Lạc, không một chút nghi ngờ và khó hiểu, chỉ có sự ủng hộ và tự tin nồng hậu.
Anh tin tưởng cô.
Anh tin cô không phải là người thua không nổi, không phải người đối mặt với thất bại liền nhát gan chạy trốn, cho dù tất cả mọi người đều xem hành động của cô bây giờ là một trò cười, Mặc Thiệu Đình cũng cảm thấy có ý nghĩ sâu xa khác.
Lạc Lạc của anh, nhất định sẽ cho anh một bất ngờ.
– Tắt đèn có hiệu quả hỗ trợ trình bày tác phẩm của tôi.
Nhìn thấy mọi người ngơ ngác, Đường Lạc Lạc lấy lại dũng khí, kiên định nói.
– Được thôi…
Nữ chủ trì sau khi xin được sự đồng ý của ban giám khảo, đồng ý tắt hết đèn trong hiện trường, dưới sân khấu truyền lại tiếng cười vang và xì xào của mọi người, những lời chế giễu khác nhau liên tục không ngừng.
– Đúng là quá tức cười rồi, trang phục thiết kế xấu, tắt đèn sẽ không thấy được gì phải không? Vậy sẵn tiện chúng ta nhắm mắt lại đi.
– Thiết kế còn làm không xong, liền biết làm ầm ĩ gây chú ý, nếu như dành tâm tư dư dả này để vào thiết kế, tại sao lại lấy ra thứ này?
– Người trẻ bây giờ đúng là xốc nổi, không chỉ xốc nổi, còn làm không rõ vị trí của mình, nực cười!
Trong những lời chỉ trích, đèn bị tắt hết, cả đại sảnh thi đấu rơi vào trong bóng tối.
Sau đó, sự biến hoá khiến người khác không khỏi kinh ngạc bắt đầu rồi, tiếng xì xào dưới sân khấu lập tức chấm dứt, tất cả mọi người đều hết sức kinh ngạc nhìn bộ trang phục vốn bình thường không có gì đặc biệt ở trên sân khấu kia, trên mặt mỗi người đều mang vẻ không thể tưởng tượng nổi.