Tầng cao nhất của tòa nhà văn phòng cao xuyên tầng mây của nah2 họ Mặc, trong phòng tổng tài được trang hoàng tráng lệ đại khí, Mặc Thiệu Đình đang ngồi nghiêm trang sau bàn làm việc, nhẹ nhàng lướt đọc một phần văn kiện.
Anh mặc trên người bộ vest màu xám cao cấp được đặt thiết kế riêng, khiến thân hình vốn hoàn mỹ của anh càng được tôn vinh thêm, phần cổ áo sơ mi màu trắng, chỉ cài đến cúc thứ ba, vừa hay để lộ phần cổ dài, màu da bánh mật, cơ bắp thoắt ẩn thoắt hiện khiến người khác tràn đầy sự liên tưởng.
Lúc này, trên mặt tuấn tú tinh tế của Mặc Thiệu Đình, mang vẻ mặt chuyên tâm tập trung, ngón tay dài lướt qua từng trang giấy trắng, đối mắt thâm sâu lạnh lùng nhìn chằm chằm vào văn kiện một hồi lâu, cơ thể dựa hẳn về sau, khẽ nhắm mắt, lại lập tức mở ra, cúi nhẹ mắt xuống, nhẹ nhàng mở miệng nói với trợ lý Tần Việt đứng sau:
– Cậu…
Tần Việt lập tức tập trung tinh thần, đứng thẳng người, chuẩn bị tiếp nhận mệnh lệnh.
Ai cũng biết Mặc Thiệu Đình vốn ít nói, những việc khiến anh có thể lên tiếng, nhất định là việc lớn, có thể khiến anh tự dặn dò, nhất định đều rất khẩn cấp.
Dưới ánh mắt cẩn trọng của Tần Việt, bờ môi Mặc Thiệu Đình khẽ mở:
– Cậu giúp tôi đăng ký một tên wechat.
Tần Việt:
-…
Cậu ta không nghe nhầm chứ?
Vốn thường ngày không màng gì đến những ứng dụng mạng xã hội này, cực kỳ không xem ra gì với Mặc Thiệu Đình, lại nhờ cậu ta giúp đăng ký một cái tên wechat sao?
Những khoản đầu tư dưới ngàn vạn đô cũng không thèm mở miệng như cậu chủ Mặc, không ngờ lại vì một chuyển nhỏ nhặt thế này, đặc biệt dặn dò ư?
Thế giới này quả thật ảo diệu quá đi!
Tần Việt miễn cưỡng trấn tĩnh tâm tư, nghi ngờ bản thân nghe nhầm:
– Vậy… vậy đặt tên là gì ạ?
Mặc Thiệu Đình nhẹ nhàng day ấn hai bên thái dương, đáy mắt lóe lên vài phần phần khích:
– Tiểu ca ca.
Tần Việt: “Cái tên xấu hổ thế này…
Hôm nay là ngày gì vậy? Ngày tận thế ư?… Trời ạ? Cảm giác mọi thứ thật không chân thật…
Đúng lúc Tần Việt còn đang hoài nghi cuộc sống này, cửa văn phòng khẽ vang lên tiếng gõ cửa, Mặc Thiệu Đình ung dung ngước mắt:
– Vào.
Cửa bị đầy ra, một cô gái xinh đẹp rạng ngời, mặc trên người bộ váy đầm Channel, nụ cười dịu dàng xuất hiện trước cửa, vui vẻ chạy đến bên cạnh Mặc Thiệu Đình, bộ dạng nũng nịu khoác lên cánh tay Mặc Thiệu Đình:
– Thiệu Đình, mấy ngày nay anh đi đâu vậy? Không đến tìm em, người ta nhớ anh quá chừng luôn.
Tần Việt thấy vậy, vội lui ra ngoài, người đến không phải ai khác, chính là đại tiểu thư Lâm Uyển Du của tập đoàn nhà họ Lâm, là một trong những người ái mộ Mặc Thiệu Đình, vì quan hệ của hai nhà họ Mặc – Lâm thân thiết, cả hai cùng lớn lên từ bé, là thanh mai trúc mã của nhau, vì vậy thái độ Mặc Thiệu Đình đối với Lâm Uyển Du, sẽ đỡ hơn so với những người ái mộ khác cảu anh – nhưng cũng chỉ có thế thôi,
Biết tin Mặc Thiệu Đình kết hôn, Lâm Uyển Du đương nhiên không cam tâm, chẳng phải sao? Ngày thứ hai đã không vội tìm đến đó sao?
– Gần đây anh bận.
Mặc Thiệu Đình lãnh đạm trả lời, nhẹ nhàng rút cánh tay ra khỏi vòng tay của Lâm Uyển Du, chân mày bất giác chau lại.
Đối với Lâm Uyển Du, anh giống như đối xử với em gái vậy, nhưng tiếc là Lâm Uyển Du không nghĩ vậy.
– Em biết, anh bận kết hôn.
Khóe mắt Lâm Uyển Du bỗng đỏ lên, tỏ vẻ tội nghiệp:
– Có phải anh kết hôn rồi thì không cần đứa em gái này nữa đúng không? Hôm qua party sinh nhật em, anh cũng không đến tham gia.
– Không có.
Mặc Thiệu Đình thấy phiền.
– Anh chuẩn bị quà sinh nhật rồi, ở chỗ Tần Việt, anh đi lấy cho em.
Nói xong, đứng dậy, quay người đi ra ngoài cửa.
Anh không muốn ở lại đây, bị Lâm Uyển Du bám riết không rời, ngặt nổi cả hai cùng nhau lớn lên, không cách nào nặng lời với Lâm Uyển Du được.
Và Lâm Uyển Du thấy Mặc Thiệu Đình đi ra khỏi văn phòng, giận dỗi dậm chân, đang chuẩn bị đuổi theo, nghe tiếng điện thoại Mặc Thiệu Đình đặt trên bàn rung lên.
Cúi đầu nhìn vào màn hình hiển thị, trên đó ghi rõ ràng cái tên – Đường Phù Dung.