Giới giải trí nói nhỏ không nhỏ, nói lớn cũng không lớn, lúc này những cô gái trong phòng chờ đợi được phỏng vấn, đều có chút tiếng tăm trong nhành nghề của mình, chí ít cũng đóng qua vài cái quảng cáo, diễn qua vài vai phụ, giữa mọi người nhìn nhau đều quen mắt, duy nhất Diệp Tiểu Manh, đó là hoàn toàn là một khuôn mặt lạ lẫm.
Cộng thêm Diệp Tiểu Manh trông cũng rất đặc sắc, trong giới giải trí đầy rẫy những khuôn mặt phẫu thuật thẩm mĩ, một khuôn mặt búp bê tự nhiên, rất dễ để lại ấn tượng với người khác, nhưng ở đây nhiều người như vậy, lại không một ai thấy mặt qua cô.
Đây chỉ có thể nói rõ một chuyện – Diệp Tiểu Manh hoàn toàn là một lính mới, gà mờ.
Trong bất kỳ lĩnh vực nào, gà mờ đều không hề có ưu thế.
Tâm trạng vốn có chút căng thẳng thấp thỏm của các cô gái xinh đẹp, nghe thấy những lời này của Vu Tuyết Phi, đều tụ tập quay đầu qua nhìn Diệp Tiểu Manh, bụm miệng lại cười ồ lên.
– Ha ha ha, đúng là.
– Suỵt.
Hà Tuệ cẩn thận đưa ngón tay lên miệng, đưa mắt ra hiệu với mọi người.
– Chúng ta thấy cũng chưa từng thấy qua, liền muốn cướp đi vị trí của cô ấy, có lẽ là có lai lịch đặc biệt hùng hậu đó.
Vu Tuyết Phi xem thường liếc mắt qua Diệp Tiểu Manh đang cúi đầu loay hoay ngón tay.
– Thật nực cười, nhìn nguyên người toàn hàng vỉa hè, lai lịch có thể hùng hậu đến đâu? Quần áo giày dép cộng lại cũng chưa đến một ngàn vạn, đừng nói với tôi bây giờ mấy cô trắng trẻo xinh đẹp giàu có đều như vậy nha.
Nói xong, xung quanh đều vang lên tiếng cười khúc khích.
Giới giải trí đối với việc chi tiêu ăn mặc, đều cực kỳ coi trọng, nữ nghệ sĩ nào không trang điểm lộng lẫy cho mình, toàn thân hàng hiệu, đặc biệt hôm nay còn là ngày phòng vấn, so với bọn họ, Diệp Tiểu Manh thực sự lôi thôi lếch thếch.
Chiếc váy là nhãn hiệu nhỏ không biết tên, chất vải bình thường, toàn nhờ khuôn mặt xinh xắn đáng yêu và căng tràn sức sống chống đỡ lấy, đôi giày cũng là bản lỗi thời không biết moi ra từ đâu, bây giờ sớm đã không thịnh hành nữa rồi, toàn thân trên dưới không mang bất kỳ trang sức đắt tiền nào, ăn diện giống như mặc áo cổ cồn trắng bình thường đi công ty phòng vấn, như vậy đến phỏng vấn, chẳng khác gì đi chết.
Mọi người lần lượt lộ ra ánh mắt khinh thường, vốn đều rất kiêu ngạo có thể được chọn vào trong phỏng vấn, nhưng lúc này nhìn thấy giữa các đối thủ lại có sự tồn tại khó chịu như vậy, không kiềm được cũng có chút không vui.
Vu Tuyết Phi kiêu ngạo tự mãn, đến phỏng vấn để làm một thành viên trong một nhóm nhạc nữ, liền cảm thấy bản thân như ở trên cao mà tự hạ mình xuống, đều do người phụ trách của Tinh Huy quá lôi thôi rồi, nói gì mà nhất định tìm được thí sinh thích hợp nhất, nàng thơ trong lòng cứ nói lảm nhảm, nếu không cô sớm nhờ mẹ gọi một cuộc điện thoại, đem danh sách này làm xong xuôi rồi.
Không dễ gì mới thuyết phục bản thân, đến bước nối tiếp này, dù sao vị trí này cũng là vật trong tầm tay của mình, nhưng không ngờ đến nơi này, nhìn thấy loại hàng không lên được sân khấu như Diệp Tiểu Manh, cũng đang cạnh tranh với mình.
Đây không thể nhịn nữa rồi, dựa vào cái gì chứ?
Vu Tuyết Phi cười lạnh, trước ánh mắt hiếu kỳ của mọi người đi đến trước mặt Diệp Tiểu Manh, không hề có chút khách sáo trực tiếp đưa tay giật lấy sơ yếu lý lịch của Diệp Tiểu Manh, vừa lạnh lùng hừ một tiếng.
– Cô là làm gì vậy, sao lúc trước chưa từng thấy qua cô?
Diệp Tiểu Manh đang cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, bất thình lình bị Vu Tuyết Phi giật đi sơ yếu lý lịch trong tay, lập tức không nhịn được cau mày, người này sao bất lịch sự thế…
Nhưng chung quy mình đến để phỏng vấn, không xảy ra xung đột với người khác là tốt nhất, vì vậy bĩu môi đáp.
– Tôi mới tốt nghiệp, chưa có tác phẩm nào.
– Tốt nghiệp học viện điện ảnh? Học viện điện ảnh nào vậy?
Vu Tuyết Phi đưa hai ngón tay ra, ghét bỏ cầm lấy lý lịch không quá vài trang của Diệp Tiểu Manh, lật đi lật lại, cười phụt thành tiếng.
– Chuyên ngành thiết kế? Có lầm không vậy, cô ngay cả học viên của học viện điện ảnh cũng không phải?
Sự khinh thường trong ngữ khí của cô ta rất dễ nhận ra, Diệp Tiểu Manh đưa tay lấy lại sơ yếu lí lịch của mình.
– Không phải học viện điện ảnh thì không thể đến phỏng vấn hay sao?
Vu Tuyết Phi nhếch mày.
– Không có nói là không được đến, chỉ là nếu như là tôi, tôi cũng thật sự xấu hổ đến, cô có tư cách gì, tưởng bản thân giống như người khác, có mắt mũi miệng, thì có thể mơ đẹp được ra mắt à? Ngay cả huấn luyện chuyên nghiệp cũng chưa học qua, liền mặt dày đứng cùng với những người xuất thân chính quy, thật sự tưởng bản thân có khuôn mặt đẹp lạ, cũng không lấy gương soi soi mình, đúng là nực cười.
Vài cô gái xung quanh đều bụm miệng lại cười khúc khích, có người tuy không cười, nhưng trong ánh mắt có vẻ khinh thường và xem kịch hay, lại không một chút giấu giếm, vài người nhanh miệng đã nhịn không được phụ hoạ theo.
– Có lẽ là Tinh Huy muốn làm giống kiểu mọi người bình đẳng? Mới tìm một vị như vậy, chắc để bình dân hơn?
– Đây cũng quá bình dân rồi, toàn thân trên dưới một chút khí chất nổi tiếng cũng không có, sợ là chỉ xem từng tivi, chưa lên qua thôi?
– Ha ha ha ha, vốn tôi rất căng thẳng, cảm thấy sức cạnh tranh của mọi người đều rất mạnh, bây giờ… đột nhiên nhẹ nhõm đi nhiều, không đủ so với những người giỏi nhưng cờn hơn được khối người đó không phải sao, ngay cả loại giống như đang chơi đùa này cũng đến đây, tôi có gì không dám chứ.
Vu Tuyết Phi hai tay khoanh lại xem kịch hay, nhìn thấy sắc mặt vừa xấu hổ vừa sợ sệt của Diệp Tiểu Manh dưới những lời thì thầm to nhỏ của mọi người, khinh thường mép môi cong lên.
– Vốn phỏng vấn đang yên đang lành, đang sống sờ sờ bị người nào đó kéo cấp bậc xuống, sớm biết vậy, tôi hoàn toàn không muốn đến.
Diệp Tiểu Manh cắn môi, muốn lên tiếng phản kích, lại nghĩ bản thân thực sự không phải xuất thân chính quy, tướng mạo cũng không xem là xuất chúng, cho dù cãi thắng thì sao, một lúc sau không trúng tuyển thì càng khó coi, chỉ có thể nhẫn nhịn nỗi uất ức trong lòng, càng gấp rút xem thời gian.
Bất kỳ cơ hội nào, cô cũng không muốn bỏ lỡ, cô muốn nổi tiếng, muốn kiếm tiền, muốn mang mẹ rời khỏi căn nhà phức tạp kia, vì vậy có một số chuyện, không nhịn không được.
May thay, sự chú ý của mọi người đều đổ vào người Vu Tuyết Phi, Vu Tuyết Phi là con gái của diễn viên nổi tiếng, biết không ít tin đồn trong giới giải trí, quen biết không ít người nổi tiếng, đương nhiên được những cô gái này tâng bốc đối đãi như siêu sao, thời gian chờ đợi rất buồn tẻ, cô ta lấy điện thoại ra, cho mọi người xem hình chụp chung của cô ta và những ngôi sao khác.
Lập tức một tràng vô cùng hâm mộ và thán phục vang lên.
– Tuyết Phi, bạn bè của cô xa hoa quá, thực sự là nửa cái giới giải trí luôn!
– Đúng rồi, Lý Đức Hoa, cô lại có thể chụp chung cùng với anh ấy, anh ấy là thần tượng của mình, thích anh ấy nhất đó, trời ơi, anh ấy còn ôm eo cô kìa! Không được rồi tôi ghen tị chết mất!
– Dây chuyền trên người cô đẹp thật đó, chắc là đắt lắm? Ôi, cô lại có thể đi qua thảm đỏ liên hoan phim Lam Hải! Có một người mẹ ngôi sao thật sướng quá đi.
Vu Tuyết Phi dương dương đắc ý nhận lấy hết những lời khen ngợi và ngưỡng mộ, thỉnh thoảng liếc qua Diệp Tiểu Manh trầm mặc bên một góc, trong lòng nổi từng cơn bực dọc, đúng là người nào cũng có thể cạnh tranh với mình rồi, may mà danh sách này chẳng qua là vật trong tầm tay của mình, tối hôm qua mẹ còn nhờ vả mọi nơi, nói lời chào với chủ quản nhân sự phụ trách tuyển người, đoán chừng thế nào cũng sẽ cho mình một chút thể diện.
Đang trong lúc mọi người đều đợi có chút gấp gáp, phòng kiểm tra đánh giá mở cửa ra, một trợ lý mặt mũi thanh tú đi ra, đọc tên của thí sinh số một, mang một người đẹp thân hình thon thả, vừa nhìn đã biết luyện qua vũ đạo gọi vào trong, phỏng vấn bắt đầu rồi.
Bị gọi vào là một cô người mẫu trên Taobao, nhận qua rất nhiều công việc mẫu ảnh, trong giới cũng là một khuôn mặt quen thuộc, cô ấy đứng thẳng lưng, chân trước vừa bước vào trong, Vu Tuyết Phi ở đằng sau khinh thường lạnh lùng hừ một tiếng.
– Người mẫu Taobao, low thật, có thể được tuyển trúng mới lạ đó, còn không bằng tay mơ nữa.
Thật vậy, làm người mẫu Taobao, muốn vào giới giải trí nói khó cũng khó, nói đơn giản cũng đơn giản, nhưng lai lịch này bất luận thế nào cũng không tính là ưu thế gì, các cô gái xung quanh từng người đều căng thẳng hẳn lên, duy nhất Vu Tuyết Phi bộ dạng không hề có chút quan tâm, dường như nắm chắc chín phần mười, những người khác đều là làm nền cho cô.
Diệp Tiểu Manh có chút tò mò nhìn qua cánh cửa lớn phòng kiểm tra đánh giá, nói chung cô gái bị gọi vào trong xinh đẹp thân hình khí chất đều rất tốt, cũng không tính là vô vọng… Vu Tuyết Phi thực sự có chút xem thường người khác rồi.
Vậy mà, vào trong chưa được bao lâu, cô gái mẫu ảnh ủ rũ bước ra, vẫy tay với mọi người đang vây lấy.
– Tôi đoán chừng không có hy vọng rồi, cũng chưa để tôi mở miệng hát vài ba câu, liền cho tôi ra ngoài rồi, mấy cô cố gắng đi.
Ngay cả mở miệng cũng chưa được mở?
Lúc này, mọi người quanh cửa phòng kiểm tra đánh giá đều lo lắng bất an, cô gái mẫu ảnh tuy không tính là nổi tiếng, nhưng điều kiện cũng xem là ổn, mà giám đốc sáng tạo nhân sự Tinh Huy, lại có thể ngay cả cơ hội mở miệng cũng không cho, như vậy yêu cầu đối với ngoại hình phải cao đến mức nào chứ…
Vu Tuyết Phi vẻ mặt như “tôi sớm đã đoán ra rồi”, cô gái mẫu ảnh người còn chưa đi ra khỏi phòng chờ, cô ta liền dương dương đắc ý bồi vào một câu.
– Tôi nói thứ gì là thứ đó đến ngay, tiêu chuẩn của Tinh Huy rất cao, không phải ai cũng được đâu.
Cô gái mẫu ảnh bước chân chao đảo, sắc mặt trắng bệch chạy ra khỏi phòng chờ.
Sau đó, người đẹp trợ lý bước ra, lại gọi thí sinh số hai…
Các cô gái xinh xắn một người lại một người nữa bị gọi vào trong, có người vài phút liền ra rồi, có người sẽ ở trong hát chay một hai câu, nhưng chưa kịp đợi hát xong sẽ liền bị đuổi ra ngoài, thậm chí, có người lúc ra ngoài còn lau nước mắt.
– Anh ta nói mình khí chất không được, không đủ đặc biệt…
– Nói tôi hát như vịt kêu, quá sỉ nhục người ta rồi.
– Hu hu hu, tôi vừa mở miệng, kết quả anh ta nói, thôi đi hát cũng phí thời gian…
Nghe ra được, giám đốc sáng tạo nhân sự của Tinh Huy này là một người độc mồm độc miệng.
Diệp Tiểu Manh càng nhìn cảnh ngộ của những cô gái này, chân tay càng lạnh ngắt, những điều kiện này đều tốt hơn mình không phải một tẹo đâu, lúc này đều bị loại bỏ thảm hại, bản thân…
Mẹ ơi, giám đốc sáng tạo nhân sự sẽ không động thủ đánh người đó chứ?