“Thái giám già, đừng đứng ngơ ra đấy, ra tay đi!”
Diệp Phàm lại nhìn về phía Ngụy Thiên Hiền.
“Diệp Phàm, đủ rồi!”
Lúc này, Tô Lâm không nhịn được, quát to.
“Là ông hả!”
“Sao hả? Lần trước ra mặt cho nhà họ Diệp, lần này ông lại phải ra mặt vì tên thái giám già này sao?”
Diệp Phàm lạnh nhạt hỏi.
“Diệp Phàm, đứng quá coi trời bằng vung, hôm nay là tiệc mừng thọ của lão Ngụy, nếu cậu dám làm bậy, đừng trách tôi không khách khí!”
Tô Lâm nhìn Diệp Phàm, lạnh lùng nói.
“Tòi lại muốn nhìn xem ông không khác khí như thế nào!”
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
“Đến đây!”
Tò Lâm quát lớn.
Lộc cộc!!!
Bên ngoài sơn trang vang lên tiếng bước chân nặng nề.
Mầy ngàn quân quận vệ tay cầm súng ống, được võ trang đầy đủ xông vào, nhắm thẳng vào Diệp Phàm.
“Diệp Phàm, lần trước ở nhà họ Diệp tôi đã cho cậu mặt mũi, hôm nay nếu cậu dám làm bậy, đừng trách tôi!”
“Quân quận vệ nghe lệnh, nếu người này dám có bất kỳ hành động nào, lập tức nổ súng, giết không tha!”
Tò Lâm uy nghiêm quát.
“Rõ!”
Mấy ngàn quân quận vệ cùng kêu lên.
Bọn họ chĩa thẳng súng ống về phía Diệp Phàm.
Chỉ cần Diệp Phàm dám có chút hành động, chắc chắn hắn sẽ được một cơn mưa đạn chào đón!
Tô Lâm lạnh lùng nhìn Diệp Phàm.
Lần trước lúc ở nhà họ Bạch, ông ta bị Diệp Phàm vả mặt, hôm nay cố ý tìm lại mặt mũi!
Không khí trong sơn trang vô cùng áp lực.
“Diệp thiếu sẽ không sao chứ?”
Giang Tuyết lo lắng nói.
“Yên tâm, anh Tiểu Phàm sẽ không sao!”
Đường sở sở tin tưởng Diệp Phàm.
“Xem ra lần trước bị một châm vẫn chưa dài trí nhớ!”
Diệp Phàm nhìn Tô Lâm, lạnh lùng đi về phía đối phương.
“Chuẩn bị bắn!”
Thống lĩnh quân quận vệ hô to.
Ngón tay của mấy nghìn người sờ đến cò súng, chuẩn bị nổ súng.
“Dừng tay!”
Một âm thanh vang lên.
Môc Thần đi đến.
“Ngài quận trưởng, đây là ân oán riêng giữa Diệp công tử và lão Ngụy, thân là quận trưởng quận Giang Nam, việc gì phải trộn lẫn vào?”
Mộc Thần nhìn Tô Lâm, lạnh nhạt nói.
“Cậu là ai?”
Tô Lâm nhíu mày hỏi.
Người đàn ông mặc đồ đen đứng sau Mộc Thần lấy ra một khối lệnh bài, bên trên viết một chữ Mộc màu vàng.
“Lệnh bài của Mộc vương phủ!”
Tô Lâm nhìn thấy lệnh bài này, sắc mặt thay đổi.
“Quận trưởng Tô, có thể rút quân quận vệ về không?”
Mộc Thần nhìn Tõ Lâm, mỉm cười nói.
Ánh mắt Tô Lâm lóe lên, có chút do dự.
Nhưng trong lúc ông ta đang do dự, một âm thanh kiêu ngạo khác vang lên.
“Chỉ là một đứa con riêng của Mộc vương phủ cũng dám không biết xấu hổ dùng danh nghĩa của Mộc vương phủ, đúng là trò cười!”
Mọi người nhìn về phía âm thanh này.
Chủ nhân của âm thanh này chính là thế tử của Đoạn vương phủ.
Vị thê’tử này đang phe phẩy quạt lông, nhìn Mộc Thần với ánh mắt khinh thường.
“Nói cái gì hả?”
Người đàn ông mặc đồ đen phía sau Mộc Thẩn chỉ vào thế tử, kêu lên.
“Dám vô lễ với thế tử, giết!”
Một người hầu bên cạnh vị thế này này quát lên, định ra tay.
Mộc Thần ôm quyền khom người: “Cấp dưới không hiểu lễ nghĩa, va chạm thế tử, mong thế tử tha cho hắn một mạng!”
“Không hiếu lễ nghĩa, vậy ta sẽ cho người dạy lễ nghĩa cho hắn!”
“Cắt đầu lưỡi, đào hai mắt, chặt đứt hai chân của hắn cho ta!”
Vị thê’ tử này lạnh nhạy nói.
Dứt lời, mọi người đều kinh sợ, nghĩ thầm vị thế tử này đủ tàn nhẫn!
Hộ vệ phía sau thế tử xông lên lao về phía người đàn ông bên cạnh Mộc Thần, hai bên chiến đấu kịch liệt.
Mộc Thần nghiêm mặt nói: “Đoạn thế tử thật sự không muốn nế mặt mũi của Mộc vương phủ sao?”
“Một đứa con riêng như mày cũng dám đại biểu cho Mộc vương phủ?”
“Hôm nay cho dù tao giết mày, Mộc vương phủ còn có thể làm gì tao?”
Thế tử khinh thường nói.
Ầm ‘âm ầm!!!
Rất nhanh, người đàn ông mặc đồ đen bị đám hộ vệ của thế tử vây công, bị đánh liên tục lùi về sau, hộc máu.
Giây tiếp theo, người đàn ông mặc đồ đen bị đánh bay ra ngoài, nện xuống dưới chân Mộc Thần.
Đúng lúc người của Đoạn vương phỉ định cắt đầu lưỡi, móc hai mắt và chặt đứt hai chân theo mệnh lệnh của thế tử, Diệp Phàm lên tiếng.
“Này, chuyện giữa các người có thể tìm chỗ khác xử lý hay không, đừng chậm trễ thời gian của tòi!”
Diệp Phàm nói.
“Còn có mày, hôm nay là tiệc mừng thọ của lão Ngụy, dám đảo loạn bữa tiệc này, còn vò lê với lão Ngụy, tội đáng chết vạn lần!”
“Người đâu, bắt lấy cho ta!”
Thê’tử này nhìn về phía Diệp Phàm, lạnh lùng quát.
Ngay lập tức đám hộ vệ lao về phía Diệp Phàm.
Nhóm người này đều là cao thủ Nhân Cảnh, trong đó có mấy người là cao thủ Nhân cảnh trên ngũ trọng.
Ầm!!!
Một tiếng vang chói tai truyền đến.
Diệp Phàm tung ra một quyền như đạn pháo, đánh bay toàn bộ cao thủ của Đoạn vương phủ.
Phụt phụt phụt!!!
Nhóm người này bay thẳng đến chỗ thế tử, đè thế tử ngã xuống đất.
Thế tử bị đè trên mặt đất kêu thảm.
“Thế tử!”
Những người đi theo vị thế tử này lấy lại phản ứng, vội vàng dịch người đang đè trên người thế tử ra chỗ khác, đỡ hắn ta lên.
Lúc này thế tử cực kỳ chật vật, sắc mặt trắng bệch, ngực đau, nhìn chằm chằm Diệp Phàm, ý muốn giết người bùng cháy.
Những người khác có mặt ở đây nhìn thấy cảnh này đều bị sự điên cuồng của Diệp Phàm dọa sợ.
Tên này dám ra tay với thế tử?
Lá gan quá lớn!
“Giết cho ta, giết hắn!”
Vị thế tử của Đoạn vương phủ quát to.
Hắn ta chưa bao giờ chật vật như vậy, hôm nay bị vả mặt trước nhiều người như vậy, nếu không giết chết thằng chó này, hắn ta còn gì mặt mũi?
“Thế tử, để tên tiểu tử này cho tôi đi!”
Quân đoàn trường thứ ba của quân đoàn Bạo Hùng, Bắc Đồ đứng dậy, nhìn Diệp Phàm, sắc mặt lạnh lẽo, trong mắt tràn đầy thô bạo.
“Bắc Đồ, đừng để hắn chết thẳng cẳng!”
Vị thế tử này lên tiếng.
“Đươc!”
Bắc Đồ gật đầu, bước ra, dẫm lõm nền nhà, tung một chưởng về phía Diệp Phàm.
Một chưởng này của ông ta ẩn chứa sức mạnh dời non lấp biển, không thể đỡ!
Thân là quân đoàn trường thứ ba của quân đoàn Bạo Hùng, hàng năm chinh chiến bên ngoài, sức chiến đấu của Bắc Đồ cực mạnh.
Nhưng dù vậy, đứng trước mặt Diệp Phàm, ông ta vẫn không thể chịu được một đòn.
Rắc rắc!
Diệp Phàm tung ra một quyền, va chạm trực diện với bàn tay của Bắc Đồ, âm thanh xương cốt đứt gãy vang lên.
Trong nháy mắt, xương tay của Bắc Đồ bị dập nát, cả cánh tay bị chặt đứt.
Phụt!
Bắc Đồ bay ra ngoài, nện trên mặt đất, tay phải bị phế bỏ.
“Quân đoàn trưởng!”
Chiến sĩ đi theo Bắc Đồ nhìn thấy Bắc Đồ bị thương, sắc mặt thay đổi, vội vàng xông lên.
“Dám đả thương quân đoàn trường, lên!”
chiến sĩ quân đoàn Bạo Hùng tức giận nhìn chằm chằm Diệp Phàm, đang định ra tay lại bị Bắc Đồ ngăn lại.
“Mấy người không phải đối thủ của cậu ta, lui ra!”
Bắc Đồ lên tiếng.
“Diệp Phàm, tôi cho cậu một cơ hội cuối cùng, lập tức giơ tay đầu hàng, nếu không giết không tha!”
Tô Lâm nói.
“Còn nói nhảm làm gì, nổ súng, giết hắn!”
Thê’ tử Đoạn vương phủ lên tiếng.
“Nổ súng!”
Lập tức, Tò Lâm ra lệnh.
Xin chào độc giả thân yêu của tamlinh247.com.vn. Truyện đang chờ được cập nhật.
Hiện tại có rất nhiều website lấy cắp truyện của tamlinh247.com.vn khiến tốc độ ra chương bị chậm hoặc ngừng ra chương mới !!!
Hãy quay lại ủng hộ Website Tamlinh247.com để chúng tôi ra truyện nhanh và sớm nhất nhé. Xin cảm ơn !