“Lý do Mộc Vương hợp tác với Hứa Thế Thiên là bởi vì ông ta đã nói cho đối phương biết chuyện kho báu bí mật.”
“Lần này Mộc Vương giúp Hứa Thế Thiên bắt chúng ta, chưa giết là bởi vì muốn lấy được chìa khóa kho bí mật, mà chìa khóa trong tay hai nguyên lão cùng một ruột với Hứa Thế Thiên đã bị Mộc Vương lấy đi rồi!”
Nhan Hòa nói chi tiết.
“Được, tôi biết rồi!”
“Ông đi xử lý đám phản đồ của thương hội Thiên Long, còn chìa khóa kho bí mật, tôi sẽ đi lấy về!”
Diệp Phàm nói.
“Thiếu chủ, phủ Mộc Vương này có một Tông Sư, thực lực rất mạnh, chính người này đã bắt giữ tôi, cậu phải cẩn thận!”
Nhan Hòa nhắc nhở Diệp Phàm.
“Ừm!”
Diệp Phàm đáp một tiếng rồi rời khỏi nơi này, đi thẳng tới phủ Mộc vương.
Phủ Mộc vương lúc này.
Mộc Thần xuất hiện.
“Đồ con hoang, ai cho phép mày vào đây?”
Một gã thanh niên đứng trước mặt Mộc Thần, nhìn hắn quát lạnh.
Hắn ta là thế tử của phủ Mộc vương – Mộc Vi, cũng chính là anh trai của Mộc Thần!
Mộc Thần là con riêng của Mộc vương và một tỳ nữ.
“Hôm nay là ngày giỗ của mẹ, tôi trở về tế bái bà ấy!”
Mộc Thần mặt không cảm xúc nói.
“Thắp hương cho mẹ mày?”
“Haha!”
“Quên không nói cho mày biết, bài vị của mẹ mày đã bị tao ném khỏi từ đường lâu rồi!”
Mộc Vi cười lạnh nói.
Nghe vậy, Mộc Thần siết chặt nắm đấm, hắn nhìn Mộc Vi với ánh mắt đầy căm phẫn: “Anh có tư cách gì mà ném bài vị của mẹ tôi ra khỏi từ đường?”
“Tư cách?”
Vẻ mặt Mộc Vi lạnh xuống, hắn vung tay, một quả cầu nước xuất hiện đánh thẳng lên người đối phương khiến Mộc Thần bay ngược ra ngoài.
“Công tử!”
Vẻ mặt của người đàn ông trung niên đi cạnh Mộc Thần thay đổi, ông nhìn Mộc Thần rồi hô lên.
Thấy Mộc Thần bị thương, người đàn ông giận dữ nhìn về phía Mộc Vi.
Ầm!!!
Mộ Vi lại vung tay lên, một mũi tên nước nhanh chóng bắn ra, trực tiếp xuyên qua cơ thể người đàn ông trung niên!
A!
Nhìn thấy người đi theo mình bị giết, Mộc Thần tức giận gầm lên!
“Mày…”
Mộc Thần nhìn chằm chằm Mộc Vi.
“Nhìn cái gì?”
“Đây chính là tư cách của tao!”
“Hiện tại Đằng đại sư đã dạy dỗ tao trở thành một thuật sĩ chân chính, tương lai tiền đồ rộng mở!”
“Ngay cả cha cũng phải ngoan ngoãn trước mặt tao, ném bài vị của một tiện tì ra khỏi từ đường thì có là gì?”
“Năm đó nếu không phải cha mềm lòng, một con tiện tì như mẹ mày chết đi lại có tư cách vào từ đường sao?”
Mộc Vi đầy khinh thường nói.
Cộc cộc cộc!!!
Lúc này, một người đàn ông khoác áo dài màu lam đi tới, ông ta chính là một trong tám vương của Long Quốc – Mộc vương!
“Cha!”
Mộc Vi khom người gọi Mộc vương.
“Sao lại trở về?”
Mộc vương nhíu mày nhìn Mộc Thần, ánh mắt ông ta lộ vẻ chán ghét, không có bất cứ tình thân nào!
“Nó về là để tới từ đường tế bái cho người mẹ tiện tì của nó!”
Mộc Vi nói.
“Bài vị của mẹ mày đã bị đưa ra khỏi từ đường rồi, nếu muốn tế bái thì tới trước mộ của bà ta đi!”
Mộc vương lạnh nhạt nói.
“Ông cũng ác lắm!”
Ánh mắt Mộc Thần đầy căm hận nhìn chằm chằm Mộc vương.
“Cút đi, đừng bao giờ xuất hiện ở đây nữa!
Mộc vương lạnh lùng nói.
“Đường đường là vương gia, ngay cả với con trai ruột của mình cũng máu lạnh như vậy, đúng là nhẫn tâm!”