Chương 156: Nhất định phải bắt thằng nhóc này cho tôi
Nam tử kia gật đầu, xoay người rời đi.
“Tu La, năm xưa ông mang đến cho tôi nỗi nhục nhã, lần này chúng ta nên kết thúc rồi!”
Trong mắt người đàn ông này lóe lên sát khí lạnh lẽo.
Trong căn cứ dưới lòng đất ở một hái đáo nào đó.
“Tu La, cuối cùng thì ông cũng xuất hiện rồi!”
Lúc này, một nam tử vô cùng kích động sau khi biết tin sát thần Tu La xuất hiện.
“Năm xưa ông diệt Hắc Thiên Sứ của tôi, giết ba của tôi, lần này tôi phái bắt ông nợ máu trả máu!”
Nam tử này siết chặt năm đấm, vé mặt tràn đầy sát khí.
“Thiếu chú, lần này Tu La công khai lên tiếng vì thằng nhóc Long quốc kia, chứng tỏ mối quan hệ giữa ông ta và người này tuyệt đối không đơn gián.”
“Nếu chúng ta bắt được người này thì sẽ là một vũ khí đối phó với Tu La.”
Một người đàn ông trung niên mũi ưng đứng trước mặt nam tử này lên tiếng.
“Ông nói không sai, có thế khiến Sát Thần biến mất mấy chục năm lên tiếng vì cậu ta, thằng nhóc này chắc chắn có quan hệ mật thiết với Tu La. Bât cậu ta thì có thế áp chế Tu La, đến lúc đó tôi có thể báo thù cho ba mình và Hầc Thiên Sứ!”
“Ông lập tức dẫn người tới Thiên Hổi, nhất định phải bắt thằng nhóc này cho tôi!”
Nam tử lạnh lùng nói với người đàn ông trung niên mũi ưng.
“Rõ!”
Người đàn ông mũi ưng gật đầu.
Ngoại vực.
Trong một cung điện đỏ như máu nào đó.
Một giọng nói khàn đặc vang lên: “Ẩn náu mấy chục năm, cuối cùng cũng không nhịn được nữa hà?”
“Lập tức cử người đi Long quốc bắt Diệp Phàm, ép hỏi tung tích của Tu La!”
“Vâng!”
Sau khi giọng nói khàn đặc này vang lên, một giọng nói khác tiếp lời.
Chiến Bộ ở Long quốc.
Long Chiến Thiên thốt lên đầy kinh ngạc.
“Đúng vậy. Không ngờ sát thần Tu La trong truyền thuyết lại vì cậu ta mà đích thân lên tiếng cảnh cáo thế lực ngầm. Đoán chừng lần này không còn ai dám ra tay với cậu ta vì tiền thưởng năm tỷ nữa.”
Quân Đao trầm giọng nói.
“Người này không chì có quan hệ với chiến thần Thiên Sách, mà còn có quan hệ với sát thần Tu La, hơn nữa còn có liên hệ mật thiết với Bách Hoa Lâu và điện Long Vương. Địa vị của thẳng nhóc này vượt xa tưởng tượng của chúng ta!”
Long Chiến Thiên càm thán.
“Long Soái, tiếp theo chúng ta phái làm thế nào?”
Quân Đao nhìn Long Chiến Thiên.
“Hiện tại Mộ Bạch đã đi đón thằng nhóc này, vậy chúng ta chờ xem cậu ta làm thế nào đế đưa quân Thiên Sách trở lại thời kỳ đinh phong!”
Long Chiến Thiên trầm giọng đáp, sau đó nhìn Quân Đao: “À đúng rồi, trước đó có tin trong chín quân đoàn có kẻ cấu kết với nước địch, cậu âm thầm điều tra xem kẻ này là ai.”
“Trong chín quân đoàn có kẻ dám cấu kết với nước địch ư?”
Quân Đao biến sắc, lạnh lùng nói.
“Đúng vậy. Yên ổn vài chục năm, có một số kẻ dần sa đọa, thậm chí còn này sinh dã tâm và dục vọng không nên có. Có lẽ Long quốc phải trải qua một trận đại chiến một lần nữa mới có thể khiến chín quân đoàn lớn sục sôi ý chí chiến đấu!”
Long Chiến Thiên thở dài.
“Tôi sẽ điều tra ngay. Nếu tôi biết được kê nào dám phàn quốc, thì tôi nhất định sẽ chém chết không tha!”
Quân Đao lạnh lùng nói, sau đó đi thẳng ra ngoài.
Sau khi Quân Đao rời đi, chiếc điện thoại cơ mật trước mặt Long Chiến Thiên đột nhiên đố chuông.
Long Chiến Thiên bắt máy: “Có tin tức gì không?”
“Tám nước âm mưu chinh phạt Long quốc!”
Bên kia điện thoại truyền đến tám chữ.
Long Chiến Thiên nghe thấy tám chữ này, con ngươi co lại, mặt biến sắc.
“Tôi biết rồi.”
Ông ta cúp máy, thở dài cảm thán: “Xem ra thời thế sắp thay đối rồi!”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK