Mục lục
Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong - Diệp Phàm (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Ý cô là Hoàng tộc Cơ là dòng dõi hoàng thất của một triều đại nào được truyền tới ngày nay sao?" Trong mắt Diệp Phàm để lộ vẻ ngạc nhiên.

"Đúng vậy, Hoàng tộc Cơ chính là hậu duệ của hoàng thất triều đại nhà Chu trong lịch sử Trung Quốc!" Cơ Như Yên nói thẳng.

Nghe vậy, Diệp Phàm càng thêm sững sờ. Hắn cũng biết một chút về triều nhà Chu, đó là một triều đại cực kỳ lớn trong lịch sủ Trung Quốc, đã tồn tại cách đây hơn một ngàn năm, không ngờ con cháu đời sau của hoàng triều này vẫn còn sống!

Trong Trung Quốc đúng là ẩn núp nhiều phương thế lực mà!

"Hoàng tộc Cơ? Cơ Như Yên? Chẳng lẽ cô là…" Rồi, Diệp Phàm như chợt nghĩ đến điều gì, quét mắt nhìn về phía Cơ Như Yên.

“Tôi là con gái của tộc trưởng tộc Cơ Hoàng!”

Cơ Như Yên lạnh nhạt nói, lúc nói đến hai chữ tộc trưởng, trong mắt lóe lên hận thù.

“Không ngờ cô là con gái của tộc trưởng tộc Cơ Hoàng?”

Diệp Phàm ngạc nhiên nói.

“Năm đó tộc trưởng tộc Cơ Hoàng còn chưa phải là tộc trường, đi rèn luyện bên ngoài gặp được mẹ của tôi, hai người thích nhau, xảy ra quan hệ rồi có tôi.”

“Sau đó ông ta đã vứt bỏ hai mẹ con tôi vì vị trí tộc trưởng tộc Cơ Hoàng.”

Cơ Như Yên lạnh lùng nói.

“Vứt vợ bỏ con, đủ máu lạnh!”

“Ông ta là một người vô tình, năm đó ông ta cũng chỉ coi mẹ tôi như một món đồ chơi mà thôi.”

Cơ Như Yên cười khổ.

“Vậy tại sao bây giờ bọn họ lại muốn bắt cô về?”

Diệp Phàm tò mò hỏi.

“Không biết, nhưng dù vì lý do gì, tôi đều sẽ không trở về.”

“Cho dù trở về cũng đường hoàng bước vào tộc Cơ Hoàng, trừng phạt tên đàn ông phụ bạc kia!”

Cơ Như Yên nói.

“Yên tâm đi, nếu cô không muốn trở về, không ai có thể mang cô đi!”

“Còn đám người tộc Cơ Hoàng này, dám động đến người của tôi, có cơ hội tôi sẽ cho bọn họ một bài học!”

Diệp Phàm lạnh lùng nói, trong mắt tràn ngập sự miệt thị.

Hoàng tộc thì sao, nói dễ nghe là hoàng tộc, nói khó nghe là nước mất người vong chó nhà có tang, không việc gì phải sợ!

Nếu để các hoàng tộc ẩn giấu ở Long quốc nghe thấy suy nghĩ của Diệp Phàm, chắc chắn sẽ xông qua giết hắn!

“Cảm ơn thiếu chủ!”

Cơ Như Yên nhìn chăm chú vào Diệp Phàm, cô bước lên ôm chặt lấy Diệp Phàm.

Cái ôm này của cô làm Diệp Phàm cảm thấy trái tim căng đầy.

Rốt cuộc hiện tại đối phương chỉ mặc một bộ đồ lót gợi cảm.

Hai người dán sát lại với nhau, thân mật đến cực điểm.

Không người đàn ông nào có thể cản được loại cảm giác này!

“Cái đó, cô nghỉ ngơi cho khỏe đi!”

Chưa đầy 3 giây, Diệp Phàm đẩy Cơ Như Yên ra, xoay người rời đi.

Cơ Như Yên nhìn bộ dáng xấu hổ của Diệp Phàm, cười khúc khích.

Người đẹp cười khuynh quốc khuynh thành!

Bên kia, trong Xuyên vương phủ!

Xuyên Vương nhìn thuộc hạ, lạnh lùng quát: “Bên Thiên Qủy phái đã truyền tin đến chưa?”

“Bẩm vương gia, Thiên Qủy phái đã phái ra hai hộ pháp dẫn theo các cao thủ của Thiên Qủy phái đến đây, ngày mai sẽ đến quận Thiên Thục!”

Một thuộc hạ nói.

“Tốt, nhìn chằm chằm thằng ranh kia cho ta, tuyệt đối không thể để hắn ta rời khỏi quận Thiên Thục!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK