Mục lục
Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong - Diệp Phàm (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tư Thiên Thiên vừa dứt lời, khách quý có mặt ở đây đều giật mình.

Bọn họ không ngờ đại tiểu thư nhà họ Tư lại dám nói ra câu này!

Đây là đại thiếu nhà họ Vân đấy, con cháu quyền quý đứng đầu Đế Đô!

Với thân phận của Vân thiếu, đi đến đâu cũng được cung kính tiếp đãi, ai dám bảo anh ta rời đi chứ?

Lá gan này to quá rồi nhỉ?

Nghe Tư Thiên Thiên nói, Vân thiếu mỉm cười: “Cô nhóc, cô là người đầu tiên dám nói chuyện với tôi như vậy. Nghe nói nhà họ Tư các cô là gia tộc số 1 Giang Bắc, cô tưởng rằng Đế Đô này là quận Giang Bắc của các cô à?”

“Ở đây, nhà họ Tư các cô chẳng bằng phân chó! Cô có tin, một câu nói của tôi đã có thể khiến nhà họ Tư các cô biến mất khỏi Long Quốc không?”

Vân thiếu vừa dứt lời, các khách quý có mặt đều lùi về phía sau, tránh xa Tư Thiên Thiên, trông như muốn vạch rõ ranh giới với nhà họ Tư.

Nếu nhà họ Vân ra tay với nhà họ Tư, vậy cho dù nhà họ Tư là gia tộc số 1 quận Giang Bắc thì cũng chỉ có một con đường chết!

Thập đại thế gia Đế Đô không phải những gia tộc quyền thế ở quận khác có thể đánh đồng!

Thập đại gia tộc này đều là tồn tại truyền thừa trăm năm, có bối cảnh chân chính.

Người của bọn họ rải rác khắp ba giới quân chính thương của Long Quốc, ở triều đình cũng có chỗ dựa.

Một câu nói của thế gia này, cho dù là bá chủ một quận cũng sẽ phải nhà tan cửa nát!

Phút chốc, mọi người không khỏi cảm thán, nhà họ Tư coi như bị hủy trong tay của đại tiểu thư này rồi, giờ mới vừa đầu tư vào Đế Đô đã sắp tiêu đời!

“Xảy ra chuyện gì thế?”

Lúc này, ông cụ nhà họ Tư bước ra.

“Ông nội, bọn họ bắt nạt anh Diệp!”

Thấy ông nội mình, Tư Thiên Thiên vội vàng nói.

“Diệp thiếu!”

Ông cụ Tư nhìn Diệp Phàm, biểu cảm ngạc nhiên, cung kính gọi.

Ngay lập tức, ánh mắt của đám người Vân thiếu đều nhìn về phía Diệp Phàm.

“Là hắn!”

Vừa thấy Diệp Phàm, Hoa Thừa đứng cạnh Vân thiếu chợt thay đổi sắc mặt, kinh ngạc nói.

“Cậu quen hắn?”

Vân thiếu liếc nhìn Hoa Thừa.

“Hắn…”

Ánh mắt Hoa Thừa lấp lóe nhìn Diệp Phàm, không biết nên trả lời thế nào, dù sao lúc trước ông nội anh ta đã từng cảnh cáo anh ta tuyệt đối không thể đắc tội với người này!

“Hắn làm sao? Nói!”

Vân thiếu lạnh lùng quát.

“Vân thiếu, hắn chính là Diệp Phàm kia!”

Hoa Thừa trầm giọng nói.

Nghe Hoa Thừa nói, Vân thiếu chăm chú nhìn Diệp Phàm, trong mắt anh ta hiện ra ánh sáng lạnh u ám.

“Thì ra là thằng nhóc này!”

“Không ngờ mày lại dám đến Đế Đô!”

“Đây là tự mày chui đầu vào lưới, vậy không thể trách tao rồi!”

Vân thiếu nhìn Diệp Phàm, vẻ mặt lạnh băng quát.

“Vân thiếu, có phải trong này có hiểu lầm gì không?”

Ông cụ Tư nhìn Vân thiếu này, hỏi.

“Hiểu nhầm?”

“Thằng nhóc này đánh người của tôi, nhúng chàm người phụ nữ của tôi, còn giết anh em của tôi, ông nói là hiểu lầm hả?”

Vân thiếu mạnh mẽ quát.

Anh ta vừa dứt lời, mọi người đều kinh ngạc, nhìn về phía Diệp Phàm, thầm nói không ngờ tên này lại làm nhiều chuyện trâu bò như vậy?

“Hôm nay nhà họ Tư các ông đều đi chết cùng hắn đi!”

Vân thiếu giống như Diêm Vương ra lệnh xét xử, lạnh lùng quát.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK