Mục lục
Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong - Diệp Phàm (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hắn ta vừa dứt lời, đám binh lính kia lập tức nổ súng bắn Diệp Phàm.

Còn Diệp Phàm với vẻ mặt lạnh lẽo lập tức hiểu ra rằng, có người muốn hắn chết luôn trong ngục.

Đùng!

Diệp Phàm bước lên một bước, luồng kình khí điên cuồng như dời non lấp bể bộc phát ra từ cơ thể hắn, đánh bay đám binh lính kia ra ngoài, Vương Man cũng bị đánh ngã lăn ra đất.

Diệp Phàm dẫm lên người Vương Man, lạnh nhạt nói: “Là ai phái mày tới giết tao?”

“Mày nói linh tinh cái gì thế? Rõ ràng là…”

Rắc rắc!

A!

Vương Man vừa định biện minh thì Diệp Phàm đã đạp một phát xuống ngực hắn ta, làm gãy mấy cái xương, đối phương lập tức kêu lên thảm thiết.

“Tao không muốn nặng lời lần thứ hai!”

Diệp Phàm lãnh đạm nói.

“Là… Là quân Thiên Lang!”

Gương mặt Vương Man trắng bệch, ánh mắt thống khổ, run rẩy nói.

“Lại là đám người đó.”

Lúc này, trong mắt Diệp Phàm lóe ra ánh sáng lạnh như băng.

“Dẫn theo đám người này cút đi!”

Diệp Phàm đá một phát, Vương Man giống như quả bóng bị đá bay ra ngoài, hắn cũng lớn giọng nói với theo: “Đi nói cho vị Quân chủ quân Thiên Lang kia biết, bảo hắn rửa cổ chờ chết đi!”

Khi những lời Diệp Phàm nói truyền vào tai Quân chủ quân Thiên Lang là Chu Thiên Lâm, ông ta tức giận tới mức đập nát một cái bàn.

“Tên đáng chết, chết đến nơi rồi còn dám kiêu ngạo như thế!”

Chu Thiên Lâm phẫn nộ quát.

“Mạc Lâm, cậu lãnh binh theo tôi tới ngục giam Tây Nam, tôi muốn tự tay giết chết thằng nhãi đó!”

“Quân chủ tôi đây không chờ thêm được một phút nào nữa!”

Chu Thiên Lâm quát lớn.

“Quân chủ, tuy người này đã bị nhốt trong ngục giam Tây Nam nhưng chưa bị phán tội, nếu ông…”

Mạc Lâm lo lắng nói.

“Sợ cái gì, tên đó đã giết cai ngục, ẩu đả với cai ngục trưởng, có ý đồ vượt ngục. Chúng ta là đang đi tróc nã phạm nhân vượt ngục, dù giết hắn cũng là chuyện bình thường!”

Chu Thiên Lâm lạnh lùng quát to.

Chẳng qua trong lúc ông ta đang chuẩn bị tới ngục giam Tây Nam thì lại nhận được một cú điện thoại, trong mắt lập tức ánh lên vẻ khiếp sợ.

"Quân chủ, có chuyện gì vậy?"

Mạc Lâm tò mò hỏi.

"Quân Thiên Sách đã điều động toàn bộ và tiến về phía Tây Nam!"

"Tôi được lệnh của cấp trên là lập tức triệu tập quân Thiên Lang và chiến khu Tây bộ để đến ngăn chặn quân Thiên Sách, buộc bọn họ quay lại căn cứ, nếu không tuân theo, sẽ trực tiếp thi hành quân pháp!"

Chu Thiên Lâm lên tiếng.

"Cái gì? Toàn bộ quân Thiên Sách tự ý rời khỏi căn cứ? Họ muốn làm gì?"

Mạc Lâm rất ngạc nhiên khi biết tin tức này.

Suy cho cùng, việc một quân đoàn rời khỏi căn cứ của mình mà không có lệnh từ cấp trên là một tội lớn.

"Có lẽ những kẻ này đã điên rồi!"

"Đi, đi xử lý bọn họ trước, sau đó đi xử lý tên nhãi ranh kia!"

Chu Thiên Lâm lạnh lùng hét lên.

Mười phút trước,

Kinh đô, Nội Các.

Lúc này, mấy vị trưởng lão Nội Các đang ngồi ở đây cau mày.

“Không ngờ tên này lại có quan hệ rộng rãi như vậy, ông cụ nhà họ Khương, ông cụ nhà họ Tô, đám người của Viện trưởng Hoa đều gọi điện thoại đến, ngay cả Bạch Ưng Long Quân của Long Vương điện và Nhan lão của Thương hội Thiên Long cũng lên tiếng thay cậu ta!”

Một vị trưởng lão Nội Các trầm giọng nói.

"Không chỉ vậy, tôi còn nhận được thông báo của Tập đoàn Sở thị, nếu chúng ta không thả người này ra, Tập đoàn Sở thị sẽ sa thải 100.000 người, hơn nữa khiến kinh tế của Long Quốc thụt lùi ba mươi năm!"

Một vị trưởng lão Nội Các khác lên tiếng.

Những lời này vừa nói ra, trực tiếp làm bầu không khí tại hiện trường trở nên vô cùng áp lực.

Bùm!

Đột nhiên, một vị trưởng lão Nội Các đập bàn, hét lên: "Sở Cửu Ca, cô ta điên rồi sao? Sao dám uy hiếp chúng ta? Cô ta cho rằng mình là ai? Cô ta là chủ của Long Quốc sao?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK