Mục lục
Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong - Diệp Phàm (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dựa vào hình ảnh vừa rồi khi chín viên ngọc Rồng phát sáng, cùng với hướng rồng vàng khổng lồ đang bay đến, Diệp Phàm có thể đoán được cái gọi là kho báu ẩn giấu sau chín viên ngọc Rồng này hẳn là đang ở trong núi Côn Lôn.

Nhưng đây không phải là nguyên nhân khiến Diệp Phàm nhíu mày, nguyên nhân thực sự khiến hắn nhíu mày là vì trước đó hắn đã nhận được truyền thừa của Long Tỷ, biết được vị trí của long mạch là ở trong núi Côn Lôn.

Đúng vậy, cái gọi là long mạch này cũng ở trong núi Côn Lôn, kho báu ẩn giấu trong chín viên ngọc Rồng cũng chỉ về hướng núi Côn Lôn, điều này khiến Diệp Phàm vô cùng kinh ngạc!

Hắn mơ hồ cảm thấy long mạch đằng sau Long Tỷ có liên hệ với kho báu đằng sau chín viên ngọc Rồng, về phần là mối liên hệ gì thì hắn vẫn chưa biết!

"Xem ra chúng ta phải đến núi Côn Lôn!"

Diệp Phàm lẩm bẩm một mình, liếc về phía người phụ nữ: "Ngày mai cô đưa tôi đến núi Côn Lôn một chuyến!"

"Anh muốn đến núi Côn Lôn? Không phải ai cũng có thể tùy tiện đến nơi đó!"

Sắc mặt người phụ nữ thay đổi, cô ta nhìn Diệp Phàm nhắc nhở.

"Cô chỉ cần đưa tôi đến đó là được!"

Diệp Phàm nói thẳng.

"Được!" Người phụ nữ gật đầu.

"Đúng rồi, đã lâu như vậy mà tôi vẫn chưa biết tên và thân phận của cô?"

Sau đó Diệp Phàm hỏi.

"Tôi tên là Dương Nhược Ảnh, đến từ Thiên Thủ Môn!"

Người phụ nữ nói.

"Thiên Thủ Môn?"

"Đây là môn phái gì?"

Diệp Phàm ngạc nhiên nói.

"Thiên Thủ Môn là một môn phái cực kỳ cổ xưa, cường đại nhất là Thiên Thủ Thuật, một khi đã sử dụng, bất kỳ báu vật nào cũng có thể trộm được mà không ai hay biết!"

Dương Nhược Ảnh giới thiệu.

"Đó không phải là một môn phái chuyên trộm cắp đó chứ?"

Diệp Phàm rất ngạc nhiên với việc này.

Dương Nhược Ảnh nghe Diệp Phàm nói vậy, cô ta nhíu mày, bất mãn nói: "Thiên Thủ Môn của chúng tôi không phải là môn phái trộm cắp. Tuy chúng tôi am hiểu thuật này, nhưng từ xưa đến nay, chỉ trộm tiền tài bất nghĩa của các quan lại quyền quý, không bao giờ ra tay với người dân bình thường!

"Vậy thì là trộm có đạo đức!"

Diệp Phàm gật đầu.

"Tuy nhiên, từ khi Thiên Thủ Môn truyền thừa cho đến nay, chỉ còn lại tôi và ông nội. Bây giờ ông nội tôi đã chết, chỉ còn lại tôi!"

Dương Nhược Ảnh buồn bã nói!

"Vì cô đã tặng ngọc Rồng cho tôi, khi có cơ hội, tôi sẽ tự mình giúp cô tiêu diệt Thiên Ma Tông, báo thù cho ông nội của cô!"

Diệp Phàm nhìn Dương Nhược Ảnh nói thẳng.

Vì Thiên Ma Tông với là một thế lực ma đạo, đang muốn ngóc đầu dậy, Diệp Phàm đương nhiên sẽ không bỏ qua không quan tâm.

Dù thế nào đi chăng nữa, hắn cũng là Thiếu chủ của Võ Minh, đồng thời cũng là Hộ Quốc Thần Tướng, dù là việc công hay việc riêng đều không thể để cho thế lực ma đạo này lại xuất hiện gây họa cho nhân gian!

"Cảm ơn!"

Dương Nhược Ảnh nhìn Diệp Phàm nói cảm ơn.

Tiếp theo, sau khi ăn tối xong, bọn họ trở về phòng, về phần Diệp Phàm, hắn lấy xá lợi ra nghiên cứu.

Hắn có thể cảm nhận được xá lợi này ẩn chứa một lực lượng thần bí, chỉ là hắn không có cách nào hấp thu lực lượng này!


Nghiên cứu nửa ngày không được gì, Diệp Phàm cũng không nghiên cứu nữa, trực tiếp đi nghỉ ngơi để chuẩn bị cho chuyến đi đến núi Côn Lôn vào ngày mai.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK