Mạc Lâm nói.
“Anh có ý gì?”
Quân Đao hỏi Mạc Lâm.
“Đỗ Quân thông đồng với người nước ngoài muốn giết hết thành viên Long Hồn, tội ác tày trời, tôi vì bảo vệ sự an toàn cho các vị thế nên mới ra lệnh cho Mạc Lâm nổ súng giết chết bọn họ!”
“Ba người các vị đều là người của chiến bộ, nếu có chuyện thì Thiên Lâm không biết phải ăn nói thế nào với Long Soái!”
Chu Thiên Lâm nhìn Hắc Uyên, Thiết Thủ, Quân Đao nói.
“Tôi nghĩ ông đang muốn giết người diệt khẩu thì có.”
“Chu Thiên Lâm, ông cấu kết với người Anh Quốc, tự ý khai thác mỏ sắt hiếm ở lãnh thổ Long Quốc, ông đang phản quốc!”
“Còn nữa, lúc trước tôi và tiểu đội Long Hồn bị vây giết cũng liên quan tới các người đúng không?”
Quân Đao chỉ thẳng mặt Chu Thiên Lâm.
“Quân Đao, bản quân chủ nể mặt Long Soái nên mới khách khí với cậu, nhưng cậu cũng không nên được đằng chân lân đằng đầu.”
“Cậu chỉ là một hiệu hàm cỏn con, tôi đường đường là quân chủ quân Thiên Sách, tướng hàm năm sao, cậu không có chứng cứ cũng dám vu tội cho bản quân chủ, đúng là dĩ hạ phạm thượng, tôi có thể đưa cậu tới tòa án quân sự!”
Vẻ mặt Chu Thiên Lâm trở nên lạnh lẽo, trên người ông ta tản ra một cỗ hơi thở đáng sợ.
Những lời của Chu Thiên Lâm khiến vẻ mặt Quân Đao tối sầm lại.
“Ông cho rằng giết chết hai người này thì chúng tôi không có chứng cứ sao?”
“Còn có bọn họ!”
Thiết Thủ chỉ vào đám chiến sĩ quân Thiên Lang vừa rồi bị Diệp Phàm đánh bay ra.
“Bọn họ ~”
Ánh mắt Chu Thiên Lâm liếc qua đám chiến sĩ quân Thiên Lang.
Kết quả một cảnh tượng khiến người khác khiếp sợ đã xảy ra!
Chu Thiên Lâm đảo mắt qua.
Không ngờ đám binh lính này lại cầm dao găm đặt ngay trước cổ, tự sát tập thể.
Phụt phụt phụt!!!
Trong nháy mắt, đám chiến sĩ quân Thiên Lang đồng loạt ngã xuống đất, máu tươi phun ra từ cổ họng, chết toàn bộ!
Ầm!
Lúc này, vẻ mặt của Thiết Thủ và Quân Đao đều lộ ra vẻ vô cùng khó coi, vẻ mặt vô cùng tức giận.
“Chu quân chủ quản lý quân Thiên Lang quả nhiên là lợi hại, một ánh mắt đã khiến cho nhiều chiến sĩ can tâm tình nguyện đi chết như vậy!”
Hắc Uyên nói với vẻ mặt hết sức âm trầm.
“Hắc Uyên đại nhân, lời này không thể nói linh tinh được.”
“Bọn họ cảm thấy bản thân phản bội Long Quốc, nghiệp chướng nặng nề nên mới chết để đền tội, đâu phải do bản quân chủ chỉ thị!”
Chu Thiên Lâm thản nhiên nói, ông ta phủi sạch chuyện này!
“Thế sao? Tôi sẽ điều tra rõ sự việc này.”
“Nếu Chu quân chủ có tham gia, tôi bảo đảm sẽ đích thân tiễn ông vào ngục giam quân sự!”
Hắc Uyên lạnh lẽo nhìn Chu Thiên Lâm.
“Tùy cậu!”
Chu Thiên Lâm đáp.
“Lúc trước gia tộc Ito muốn giết tôi, có phải do ông sai khiến không?”
Lúc này, ánh mắt Diệp Phàm nhìn về phía Chu Thiên Lâm.
“Cậu…cậu là kẻ đã giết chết con trai tôi?”
Chu Thiên Lâm nhìn Diệp Phàm, đồng tử co rút lại, đột nhiên ông ta lớn giọng nói.