Lúc này, Diệp Phàm nhìn về đống đổ nát kia nói.
“Tìm được rồi, ở đây!”
Hoa Hồng Đỏ hô to.
Diệp Phàm trực tiếp đi qua, nhìn thấy A Cơ đang được nâng ra.
Nhưng khi Diệp Phạm kiểm tra cơ thể đối phương thì phát hiện A Cơ không hề bị thương, cô ta chỉ ngất đi mà thôi!
Điều này khiến Diệp Phàm thấy hơi kinh ngạc.
Xem ra Thánh nữ Huyết Tộc này không hề đơn giản!
“Thiếu chủ, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra vậy? Là ai tập kích mọi người?”
Hoa Hồng Đỏ nghiêm túc nói.
“Ở Tây Nam người có thể điều động đạn tên lửa tới giết tôi thì cũng chỉ có vài người!”
“Bọn họ cũng đủ tàn nhẫn!”
Diệp Phàm lạnh lùng quát, trong mắt lóe lên sát ý lạnh lẽo.
“Hoa Hồng Đỏ, lập tức điều tra xem là ai làm!”
Diệp Phàm nhìn Hoa Hồng Đỏ ra lệnh.
Lần tập kích này làm đám người Đường Sở Sở các cô đều bị thương, thậm chí suýt chút nữa đã bỏ mạng tại đây, điều này khiến Diệp Phàm vô cùng tức giận.
Từ khi xuống núi hắn chưa bao giờ chịu tổn thất lớn như vậy, thù này hắn nhất định phải báo!
“Vâng!”
Hoa Hồng Đỏ lập tức phái người điều tra.
“Cơ Như Yên!”
Diệp Phàm quát.
“Có thuộc hạ!”
Cơ Như Yên đi đến trước mặt Diệp Phàm.
“Lập tức đi tìm một nơi ẩn trú cho các cô ấy, đồng thời cho người đi tìm một ít dược liệu!” Diệp Phàm phân phó.
“Vâng!”
Cơ Như Yên gật đầu.
Mà ở phủ Xuyên Vương.
Xuyên Vương lạnh lùng ngồi chờ.
Lúc này, một tên thủ hạ vội vã chạy vào.
“Người đã chết chưa?”
Xuyên Vương nhìn tên thủ hạ hỏi.
“Khởi bẩm Vương gia, tên Diệp Phàm kia không chết, hắn vẫn còn sống!”
Tên thủ hạ báo.
Phanh!!!
Xuyên Vương đập một phát lên bàn, trong mắt đầy sự tức giận.
“Không ngờ mạng thằng nhóc này lại dai như vậy, nhiều đạn tên lửa như thế cũng không giết được hắn!”
Xuyên Vương âm trầm nói.
“Vương gia, bước tiếp theo chúng ta nên làm gì?”
Tên thủ hạ mở miệng hỏi.
“Tiếp tục nhìn chằm chằm hắn cho ta, người của phái Thiên Quỷ sắp tới rồi, đến lúc đó để cho bọn họ xử lý hắn!”
“Bốn vương cũng không tin không giết được hẳn!”
Vẻ mặt Xuyên Vương dữ tợn, trong mắt lóe lên vẻ lạnh lẽo.
Mà Diệp Phàm bên này, không đến mười phút Hoa Hồng Đỏ đã điều tra được nơi bắn ra đạn tên lửa.
“Phủ Xuyên Vương!”
Khi Diệp Phàm biết được phủ Xuyên Vương là nơi bắn ra đạn tên lửa, trong mắt hắn hiện lên một tia sát ý khát máu.
“Thiếu chủ, anh định làm thế nào?”
Cơ Như Yên nhìn Diệp Phàm.
“Giết!”
Diệp Phàm thốt ra một chữ rồi bay thẳng đến phủ Xuyên Vương.
Nửa tiếng sau, Diệp Phàm đến phủ Xuyên Vương.
“Đứng lại!”
Hộ vệ phủ Xuyên Vương ngắn Diệp Phàm lại.
Phốc!!!
Diệp Phàm vung ra một kiếm giết hết toàn bộ hộ vệ, giết thẳng vào phủ Xuyên Vương!
Trong nháy mắt, một cuộc chiến lớn đã nổ ra trong phủ Xuyên Vương.
Trong một gian phòng của phủ Xuyên Vương, Xuyên Vương đang chuẩn ngủ thì bên ngoài đã truyền đến một tiếng hét vội vàng: “Vương gia, không hay rồi!”
“Xảy ra chuyện gì?”
Xuyên Vương mặc quần áo xong, mở cửa ra mắng người bên ngoài..
“Vương gia, tên giết quận chúa xông vào vương phủ đại khai sát giới!”
dữ.
Tên thủ hạ khẩn trương nói.
“Cái gì?”
Sắc mặt Xuyên Vương thay đổi, trong mắt bừng lên sự giận
“Khốn nạn!!!”
“Hắn coi phủ Xuyên Vương ta là nơi nào, là nơi hắn muốn tới thì tới muốn đi thì đi sao?”
Giờ phút này, Xuyên Vương vô cùng tức giận.
“Lập tức thông báo cho Lý Nguyên, bảo hắn điều động toàn bộ hỏa lực đến đây, còn nữa triệu tập tất cả người trong phủ lại. Bất kể giá nào, đêm nay ta cũng sẽ để tên tiểu tử này chết ở đây!”
Vẻ mặt Xuyên Vương lạnh lẽo, giận dữ hét lên.
“Vâng!”
Tên thủ hạ đáp.
Tại viện trước của vương phủ, trên mặt đất khắp nơi đều là xác chết.
Diệp Phàm một người một kiếm, giết hết từng tên hộ vệ trong vương phủ.