Tiền là một vũ khí đặc biệt, nếu cô có đủ tiền, cô sẽ không rơi vào nanh vuốt của người đó. Hơn nữa cô cũng không ngại có nhiều tiền, chỉ cần tích góp đủ thì tương lai tự do của cô mới càng chắc chắn.
“Tôi nghe nói từ trước đến nay ngài Nam Cung luôn rộng lượng với phụ nữ, tôi cũng không lo lắng lắm.” Lãnh Nhược Băng xinh đẹp, tao nhã nhưng đầy mê hoặc.
Nam Cung Dạ khinh thường liếc nhìn cô sau đó xoay người rời khỏi phòng, ở hành lang khách sạn vừa cầm lấy chiếc áo gió mà Quan Vũ đưa, vừa ra lệnh: "Sắp xếp cho cô ta sống ở biệt thự Nhã Các."
“?” Quan Vũ ngờ vực nhìn Nam Cung Dạ. Dạ thiếu đã cô đơn lẻ bóng suốt hai năm cho nên biệt thự Nhã Các đã hai năm rồi không có bóng dáng của phụ nữ, đã lâu Quan Vũ còn tưởng Dạ thiếu sẽ không ăn mặn nữa, vậy mà lại không ngờ hôm nay anh đột nhiên yêu cầu sắp xếp chỗ ở cho một người phụ nữ, lại còn là người đã tính kế với anh. Chẳng lẽ vị Lãnh tiểu thư này có sức hút đặc biệt nào đó khiến Dạ thiếu không ngại phá lệ? Phải biết từ trước đến nay người nào giở trò với Dạ thiếu đều chưa từng có kết cục tốt đẹp.
Nam Cung Dạ đương nhiên biết Quan Vũ đang nghĩ gì, lạnh lùng nhìn anh.
Chỉ là cái nhìn thoáng qua nhưng cũng đủ khiến Quan Vũ rùng mình vì lạnh, vội vàng cúi đầu: "Vâng, Dạ thiếu, tôi sẽ thu xếp ngay."
Nam Cung Dạ thu hồi ánh mắt, sải bước đi tới thang máy, dặn dò Quan Vũ phía sau: "Chuẩn bị chu toàn một chút, đừng để cô ấy cảm thấy tủi thân."
“Vâng.” Quan Vũ nhìn Nam Cung Dạ tiến vào thang máy, trong lòng đột nhiên xuất hiện một hố đen không đáy. Trước đây Dạ thiếu cũng từng có nữ nhân bên cạnh nhưng chưa từng căn dặn như vậy, có vẻ như vị Lãnh tiểu thư này rất đặc biệt.
Thời điểm Quan Vũ đưa Lãnh Nhược Băng tới biệt thự Nhã Các, cuối cùng anh ta cũng biết Lãnh Nhược Băng đặc biệt ở đâu, trí tuệ và thánh thiện.
Vali của Lãnh Nhược Băng rất đơn giản, chỉ là một chiếc vali nhỏ, bên trong không phải mỹ phẩm và nước hoa, cũng không phải đồ trang sức hay túi xách mà là sách và những cuốn sách liên quan đến thiết kế kiến trúc. Lãnh Nhược Băng cũng rất đơn giản, không trang điểm, mọi thứ đều rất tự nhiên.
Quan Vũ nghĩ kỹ lại, Dạ thiếu trước nay chưa từng có nữ nhân như vậy, nữ nhân trước đây ít nhiều trên người đều có mùi đồ trang điểm hoặc mùi nước hoa đắt tiền, chính điều này khiến Quan Vũ có chút kinh ngạc. Lãnh tiểu thư này giống như một vị khách đến từ chốn bồng lai xuống hồng trần tản bộ, chính xác là giống như người được sinh ra ở bên ngoài hồng trần, thánh thiện như một thiên sứ.
Bởi vì Nam Cung Dạ đã đặc biệt ra lệnh, đương nhiên Quan Vũ không dám lơ là, những sản phẩm chuẩn bị cho Lãnh Nhược Băng đều là những thứ tốt nhất. Đồ đạc trong phòng đều được thay bằng đồ mới tinh, chưa từng có phụ nữ nào có được loại đãi ngộ này.
Lãnh Nhược Băng với những điều này cảm thấy vô cùng thờ ơ bởi sự quan tâm của cô không đặt ở đây.
Đứng cạnh khung cửa sổ cao nhìn những gian nhà, hoa cỏ và cây cối ngoài cửa sổ, cô cảm thấy mình như đang bị nhốt trong một cái lồng.
Qua ô cửa, ánh nắng ban trưa chiếu vào cô một cách tuỳ tiện, chiếu sáng một thứ tình cảm thánh thiện và đẹp đẽ. Quan Vũ cùng người hầu ngẩn người nhìn cô, bên cạnh Dạ thiếu thật sự chưa bao giờ có người đẹp đẽ, tao nhã như vậy.
Chỉ có Lãnh Nhược Băng biết trong lòng cô có quỷ sống, cô không thánh thiện chút nào, hai tay bê bết máu, cô đến đây là để giết.
Quan Vũ và người hầu đều cho rằng cô là người may mắn được lọt vào mắt xanh của đế thiếu Long thành, đây là điều mà không người phụ nữ nào muốn là có được. Chỉ có cô mới biết, cô cũng không muốn điều này, cô đến đây ở chẳng qua chỉ là tạm thời.
Đối với sự sủng ái mà mọi người vẫn nghĩ, cô lại coi đó là nỗi nhục của cả đời người…