Gió tuy không tính là lạnh đến thấu xương nhưng lại mang theo hơi thở của mùa đông cho nên lúc thổi vào mặt người ta cũng không dễ chịu chút nào.
Sau khi xuống máy bay, gió lạnh đột nhiên tràn vào cổ khiến Lãnh Nhược Băng không khỏi rùng mình. Cô đưa bàn tay như ngọc dưới đáy biển chỉnh lại cổ áo, lấy mũ gió màu trắng đội lên. Động tác thanh thoát và tự nhiên khiến cô giống như một nữ thần trong thần thoại Hy Lạp cổ đại từ trên trời bay xuống.
Ngày hôm nay đặc biệt nhiều mây, bầu trời mang đặc trưng của mùa đông nên xám xịt và có chút buồn tẻ, những bông tuyết nhỏ lác đác rơi xuống khiến màu xanh của cây cối được điểm xuyết thêm ít màu trắng tạo nên một bức tranh thiên nhiên hết sức thi vị.
Lãnh Nhược Băng khẽ ngẩng đầu nhìn bầu trời, đôi mắt đen xinh đẹp hơi nheo lại, không ai có thể nhìn thấy trong đôi mắt kia đột nhiên trào dâng ý nghĩ.
Lần này đặt chân đến Long Thành tưởng như đã xa cách cả một thế hệ. Tất cả những cảm xúc bao gồm hạnh phúc, cảm động và hận thù trong quá khứ giống như pháo hoa tùy ý bắn một cách rực rỡ, lấp lánh nhưng rất nhanh sau đó liền lụi tàn.
Mười năm đối với người thường giống như một con bạch mã lướt qua khe hở, chớp mắt liền trôi qua rất nhanh nhưng đối với cô, nó dài như một thế kỷ. Bởi mỗi ngày cô đều phải sống trong sự dày vò, mong ngóng đến ngày được trở lại Thành Long.
Mười năm ấy đã biến cô từ một cô bé mười ba tuổi không rành thế sự thành một phụ nữ hai ba tuổi. Không ai biết cô đã trải qua quá trình huấn luyện đau đớn và khổ sở như nào trong suốt mười năm qua.
Mười năm trước, những người đó đã giết gia đình cô, khiến cô phải chạy trốn khỏi vùng đất tàn khốc với vô số cuộc săn lùng này, một mình lưu lạc ra nước ngoài. Hôm nay, mười năm sau, cô tái sinh và trở lại đây với một nỗi hận thấu trời chỉ để làm một điều đó là báo thù.
Ưu nhã thu hồi tầm mắt, cô bày ra một khuôn mặt xinh đẹp, khóe miệng gợi lên nụ cười mê hoặc, tựa như một đóa sen trắng chợt hé nở.
Lãnh Nhược Băng kéo vali, nhấc nhẹ đôi chân thon đi về phía hành lang, chiếc áo gió dài màu trắng tung bay theo gió.
Long Thành, tôi đã trở lại, sự xuất hiện của tôi sẽ là sóng gió lớn cho số phận của các người. Giữ mình cho tốt, cuộc vui vẫn còn ở phía trước!
Các hành khách lần lượt quay đầu lại, ghen tị nhìn chằm chằm vào người phụ nữ mình hạc sương mai, tao nhã, quyến rũ, xinh đẹp và thánh thiện như một nữ thần.
Không ai biết rằng dưới vẻ ngoài thánh thiện của người phụ nữ ấy là một trái tim khát máu và đôi bàn tay mảnh khảnh với những khớp xương đã nhuốm rất nhiều máu. Lòng cô đầy hận thù. Cô là thiên thần dưới ánh mặt trời nhưng cũng là bóng ma trong đêm đen.
Ra khỏi hành lang, một chiếc xe hơi sang trọng có cái đầu dài và siêu bắt mắt lọt vào tầm mắt. Chiếc xe sang trọng được bao phủ bởi màu đen, ngay cả trong ngày nhiều mây như hôm nay tuy không có ánh sáng mặt trời nhưng nó vẫn phát ra ánh sáng chói mắt giống như một bức tượng điêu khắc bằng đá cổ xưa của Chiến Thần, cũng giống như một con sư tử đang nằm lười biếng trong đêm đen.
Mặc dù lặng lẽ đậu bên đường nhưng nó vẫn không thể tránh được cái nhìn của mọi người, suy cho cùng cũng bởi vì nó quá bắt mắt đến nỗi lấn áp hết dàn xe xung quanh. Mọi người rất muốn biết người ngồi trên xe rốt cuộc là người như thế nào.
Lãnh Nhược Băng biết ô tô luôn thể hiện bản lĩnh của người chủ và chính những người trên xe mới có thể tạo cho một chiếc ô tô một phong thái thế này.
Mặc dù không thể nhìn vào trong xe qua ô cửa kính tối màu chống nhìn trộm nhưng khí tức cường hãn do người trong xe tỏa ra vẫn khiến Lãnh Nhược Băng vô tình cảm thấy một loại áp chế lạnh lẽo.
Những người như cô nhiều năm qua đã trải qua nhiều kiểu huấn luyện ma quỷ nên rất nhạy cảm với linh khí.
Trực giác cho cô biết người trong xe là một người nguy hiểm!
Kinh nghiệm bảo cô biết rằng cô nên tránh một người như vậy, thậm chí không nên nhìn thêm một lần nữa.
Nhưng hôm nay, không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà cô nhìn chằm chằm vào cửa kính của chiếc xe hơi sang trọng, cố gắng nhìn những người bên trong qua tấm kính đen.