“Hừ, cách nhìn thiển cận, một giây mềm lòng có thể đem lại vô số phiền phức.” Mục Thịnh Hi chưa từng có phụ nữ, cũng chưa từng quan hệ, chính anh cũng không hiểu cái gì gọi là thương tiếc và tàn nhẫn. Anh là một cảnh sát tối cao của Long Thành suốt ngày chống phá với các thế lực đen tối, điều anh coi trọng nhất chính là hạ thủ một cách dứt khoát, nhanh chóng và hiệu quả, một lần vất vả cả đời nhàn nhã, làm việc quyết đoán để tránh hậu quả về sau cho nên việc anh thốt ra từ giết một cách nhẹ nhàng và tùy ý như thế cũng không có gì lạ.
Giết Lãnh Nhược Băng? Ý nghĩ này lọt vào biển suy tư của Nam Cung Dạ, một hòn đá dâng lên ngàn lớp sóng.
Liệu anh có sẵn sàng giết cô không? Câu trả lời là không. Khi cô liều chết tính kế với anh anh còn chưa muốn giết vậy bây giờ có lý do gì để giết cô?
Cô luôn hoàn thành tốt công việc, là nhân viên thì chăm chỉ, là tình nhân thì giữ đúng bổn phận của mình, cô không sai, người sai là anh, là anh tự tìm phiền não rồi tự buồn bực trong lòng. Chẳng lẽ anh định giết cô vì lỗi của chính mình hay sao? Điều này là không thể!
Anh chợt ý thức được một vấn đề đáng sợ, cho dù cô có phạm sai lầm anh cũng không thể giết cô. Từ lâu anh đã phá lệ đối với cô, lúc trước nếu là người khác cầm ảnh uy hiếp anh, anh nhất định sẽ trút giận không chút do dự nhưng cô thì khác, một chút ý muốn giết cô trong anh cũng không có.
Đây quả thực là một vấn đề đáng sợ.
Nhưng anh chắc chắn rằng anh sẽ không bao giờ yêu cô, hoặc nói rằng anh sẽ không yêu bất kỳ người phụ nữ nào.
Dụ Bách Hàn nhìn Nam Cung Dạ đang cau mày không thể không nói lại: "Nam Cung, tôi lấy kinh nghiệm tình trường của mình nói cho cậu biết, một người đàn ông vì một người phụ nữ mà tâm trí đảo loạn là chuyện bình thường, nếu như đối mặt với bất kỳ người phụ nữ nào mà không cảm thấy đảo loạn thì mới là không bình thường. Vấn đề là người phụ nữ này có thể giữ được sự hứng thú trong bao lâu? Nếu cậu quan tâm đến cô ấy hãy thư giãn và tận hưởng. Khi quan tâm phai dần thì hãy dứt khoát vứt bỏ. Đơn giản vậy thôi sao phải phiền não."
Nam Cung Dạ cảm thấy mình như bị mũi nhọn đâm phải, anh không phủ nhận việc mình bắt đầu quan tâm đến Nhược Băng, anh đã bị cô thu hút ngay từ cái nhìn đầu tiên nhưng sự thu hút này không kéo dài quá lâu, xưa nay anh có hứng thú với phụ nữ nhưng chưa bao giờ hơn hai tháng. Hiện tại anh cảm giác được, trong hai tháng này anh sẽ hưởng thụ cô, sau hai tháng anh sẽ không bận tâm gì nữa.
“Tôi đi đây.” Nam Cung Dạ thất thần đặt chiếc cốc xuống rồi đứng dậy rời đi. Anh luôn luôn như vậy, một thân vương giả trước nay không bao giờ hỏi ý kiến của người khác, những gì anh nói hoặc là mệnh lệnh hoặc thông báo.
“Này, mới đến mà đã đi rồi à?”Dụ Bách Hàn nhìn bóng lưng của Nam Cung Dạ tính nói gì đó nhưng rồi lại thôi, cuối cùng thở dài nói với Mục Thịnh Hi: "Nam Cung đúng là không bình thường.”
Mục Thịnh Hi không nói gì, đôi mắt lạnh lùng, trầm tư nhìn bóng lưng Nam Cung Dạ.
Trở lại Nhã Các một lần nữa, trời đã về đêm, đầu óc Nam Cung Dạ như trút được gánh nặng, cảm giác buồn bực trước đây không còn nữa.
“Dạ thiếu, cậu về rồi à?” Quản gia vội vàng bước tới cởi áo khoác cho Dạ thiếu.
"Ừm, cô ấy đang làm gì vậy?"
"Theo chỉ thị của anh, cô Lãnh đã được trang bị một phòng làm việc riêng. Ban ngày cô ấy làm việc trong đó, sau bữa tối thì đi ngủ sớm."
Đi ngủ sớm? Nam Cung Dạ nhướng mày, cô chưa bao giờ có thói quen đi ngủ sớm, có lẽ ngày hôm nay cô đã làm việc rất mệt.
Nam Cung Dạ không trực tiếp vào phòng ngủ mà đến phòng làm việc của cô.
Bước vào phòng làm việc, anh thấy một mô hình kiến trúc được chạm khắc tinh xảo và độc đáo đang để trên bàn.