“Tra được chưa?” Trên ghế văn phòng sang trọng, có một người đàn ông tao nhã, lạnh lùng lại độc đoán, mỗi lời phun ra từ miệng anh đều giống như tảng băng sắc nhọn, khí thế khi nói như xuyên thủng tất cả đồ vật trong phòng.
“Tra được rồi, Dạ thiếu.” Trợ lý đặc biệt của Tổng giám đốc hơi khom người, đưa thông tin trong tay của mình vào tay Nam Cung Dạ một cách thận trọng.
Khuôn mặt Nam Cung Dạ vô cảm, những ngón tay mảnh mai với những đường gân tay rõ ràng lướt nhẹ, nhìn thông tin từ đầu đến cuối.
[Kiều Nhã Tịch, người của Tây Lăng quốc, hai mươi ba tuổi, tốt nghiệp chuyên ngành kiến trúc sư ở đại học Hoàng gia Tây Lăng, bố mẹ mất sớm, lẻ loi một mình.]
Nghĩ đến người phụ nữ cao ráo với những đường nét xinh đẹp và khí chất thánh khiết, Nam Cung Dạ híp mắt: “Hừ, lòng can đảm không nhỏ!”
“Dạ thiếu, có muốn phái người trực tiếp bắt cô ta đến đây không?” Trong lòng Quản Vũ đầy run sợ mà xin chỉ thị. Bây giờ, anh cảm thấy hai con ngươi Nam Cung Dạ chính là hai mũi dao lạnh lẽo có thể cắt đứt cổ anh bất cứ lúc nào.
Ngày hôm qua, anh luôn ở bên cạnh chủ nhân của mình, anh không biết bằng cách nào người phụ nữ này có thể chụp lén Úc tiểu thư, dù sao thì cũng do anh thất trách, Dạ thiếu có giết anh, anh cũng không dám ý kiến.
Anh là một đứa trẻ mồ côi được Nam Cung gia thu dưỡng, lớn lên cùng Nam Cung Dạ, được đào tạo chuyên nghiệp để trở thành trợ lý của Nam Cung Dạ, sinh ra là người của Nam Cung gia, chết là ma của Nam Cung gia.
Nhưng ngoài dự đoán của Quản Vũ, Nam Cung Dạ không hề tức giận mà còn nói một cách mơ hồ: “Không, để tôi tự mình đi gặp cô ta.”
Hả? Rõ ràng Quản Vũ bị quyết định của Nam Cung Dạ dọa cho sợ, Dạ thiếu nhà anh tôn quý thế nào, đâu có phải ai muốn gặp là gặp, hơn nữa còn là một đứa con gái. Những năm nay không biết có bao nhiêu người phụ nữ đã tìm mọi cách để đến gần Nam Cung Dạ, muốn bò lên giường của anh nhưng tất cả đều bị Dạ thiếu đá đi không thương tiếc.
Bây giờ, người phụ nữ dị quốc tên Kiều Nhã Tịch lại dùng cách tìm chết như vậy, Dạ thiếu không những không tức giận ngược lại còn đích thân đến đó xem một lần, đây không phải mặt trời ló dạng từ phía Tây sao? Phải biết rằng Úc Lam Khê là người Dạ thiếu vô cùng coi trọng, động vào cô ấy chẳng khác nào động vào vảy ngược của Dạ thiếu.
Nhưng mà, là một thuộc hạ tốt, mọi mệnh lệnh của chủ tử đều phải thực hiện một cách vô điều kiện, cho nên cho dù trong đầu có nghi ngờ nhưng Quản Vũ vẫn thu xếp đến đó một cách nhanh chóng.
Khách sạn Vạn Hào, phòng số 1308.
Kiều Nhã Tịch đưa cổ tay lên nhìn đồng hồ, cảm thấy thời gian không sai biệt lắm, chắc chắn vị đại nhân vật kia sẽ đến nhanh thôi. Vì vậy cô hít thở sâu, cố gắng điều chỉnh trạng thái, đè nén nỗi sợ hãi trong lòng, đứng dậy đi tới cửa cung kính đứng ở bên cạnh.
Thật ra cô cũng đang đánh cược rằng anh ta rất coi trọng Úc Lam Khê, bận tâm những hình kia bị truyền ra ngoài sẽ phơi bày danh tính của Úc Lam Khê nên sẽ không đến mức trong cơn thịnh nộ một phát đánh chết cô.
Cô dám đánh cược là vì nụ cười ấm áp của anh ngày hôm qua, nụ cười đó không chứa bất cứ phần giả tạo nào, giống như trước kia ba cười với cô, cô kết luận rằng anh phải rất quý trọng Úc Lam Khê.
Một lúc sau, tiếng gõ cửa vang lên không hề thân thiện, hơn nữa nghe tiếng bước chân cũng không giống một người.
Kiều Nhã Tịch hít một hơi thật sâu, cung kính mở cửa sau đó nở nụ cười duyên dáng, chuẩn bị tiếp đón vị đại nhân vật kia.
Tuy nhiên, tất cả những gì cô làm đều vô ích, ngay khi cánh cửa mở ra cô đã bị hai người đàn ông cao lớn mặc quần áo đen khống chế, một trong số họ đã nắm lấy cánh tay của cô, nhanh chóng đẩy cô xuống đất một cách không thương tiếc. Cùng lúc đó, năm sáu người mặc đồ đen trang bị súng ống xông vào phòng lục soát, thậm chí không chịu buông tha cả gầm giường. Tựa như đội chống khủng bố tinh nhuệ.
Kiều Nhã Tịch định chống cự theo bản năng nhưng trong nháy mắt tỉnh táo lại. Bây giờ cô phải giả vờ mình trói gà không chặt, không thể để lộ chuyện mình biết võ, nếu không chưa nói đến việc công cốc rất có thể dẫn đến họa sát thân.