“Vẫn còn nửa tháng, tôi sẽ hầu hạ ngài Nam Cung thật tốt.” Lãnh Nhược Băng biết trước khi nhận được quyền thiết kế kiến trúc của Long Thành, cô phải luôn dỗ dành Nam Cung Dạ vui vẻ.
Nghe được lời nói vẫn còn nửa tháng của Lãnh Nhược Băng, Nam Cung Dạ nhíu mày, nửa tháng nữa thì hợp đồng quan hệ hết hạn, nửa tháng sau anh sẽ đồng ý buông tha cho cô sao? Không biết, chưa đến lúc đó anh vẫn không thể rút ra kết luận, tóm lại là hiện tại không muốn buông tay.
“Cô gấp muốn rời khỏi tôi như vậy?” Giọng của Nam Cung Dạ rõ ràng là lạnh hơn mấy phần.
“...” Lãnh Nhược Băng nở nụ cười, sờ soạng cổ áo anh nhẹ giọng nói: "Cho dù tôi có muốn hay không thì ngài Nam Cung sẽ không bao giờ giữ tôi ở bên cạnh nữa, cho nên tôi sẽ không suy nghĩ nhiều, cố gắng làm tốt việc của mình trong nửa tháng này.”
Nam Cung Dạ trầm mặc một lúc, mờ mịt nói ra vài chữ: "Cô tự biết mình biết ta.”
“Ngài Nam Cung, có phải tiêu chí kiến trúc của Long Thành cũng do Nam Cung lên kế hoạch xây dựng không?”
“Ừm.”
“Nếu như năng lực của tôi có thể khiến ngài hài lòng ngài có thể cho tôi quyền thiết kế tiêu chí kiến trúc không?”
“Kết quả thảo luận thiết kế của Đế Hoàng của cô vẫn chưa có, đợi sau khi có kết quả thiết kế sau đó xem biểu hiện của cô.” Nam Cung Dạ tùy ý nhìn Lãnh Nhược Băng, hóa ra cô đánh chủ ý lên quyền thiết kế kiến trúc, chẳng trách trước đây cô cố gắng thiết kế Đế Hoàng như vậy là bởi cô muốn nhận được sự công nhận của anh.
“Được.” Lãnh Nhược Băng cũng không dám nhiều lời nữa, cô biết Nam Cung Dạ là người có nguyên tắc, sẽ không vì chút cử chỉ thân mật của cô mà thiên vị cô.
“Tiêu chí kiến trúc cũng giống như Đế Hoàng, sáu nhà thiết kế sẽ được chỉ định để thiết kế cuối cùng chỉ chọn một người."
“Tôi biết rồi, tôi sẽ cố gắng.”
“Cô muốn trở thành kiến trúc sư nổi tiếng như vậy?”
“Đây là điều mà ba tôi mong đợi ở tôi.”
Nói đến chủ đề này Nam Cung Dạ im lặng một lúc, nhìn Lãnh Nhược Băng anh lại thấy đau lòng. Cô mồ côi ba mẹ từ khi còn nhỏ không nơi nương tựa, cô dựa vào bản thân nỗ lực hoàn thành việc học và không bao giờ quên được nguyện vọng cuối cùng của ba mình.
Cô là một người phụ nữ mạnh mẽ nhưng cũng là người phụ nữ khiến người ta thương cảm!
“Tại sao hôm qua cô lại liều mạng đi giải cứu cô gái đó?” Cuối cùng Nam Cung Dạ vẫn không nhịn được hỏi câu này bởi vì anh có quá nhiều nghi vấn.
“Tôi không phải thánh mẫu, càng không phải là thiên sứ, tôi không vĩ đại mà không màng nguy hiểm đi cứu một kẻ không quen biết như vậy. Sở dĩ sẵn sàng cứu cô ta chẳng qua vì đồng bệnh tương liên.”
“...” Nam Cung Dạ quay đầu nhìn Lãnh Nhược Băng, rõ ràng rất mong câu sau của cô.
“Khi tôi mười bảy tuổi, ba tôi đột ngột qua đời, tôi bơ vơ không muốn từ bỏ việc học nên ban ngày đi học, tối làm vài công việc lặt vặt, tối mịt mới về nhà. Một đêm nọ, tôi bất ngờ bị bắt. Một tên xã hội đen đã bắt cóc tôi, muốn vấn bẩn tôi, nếu như không phải may mắn có cảnh sát đi qua, tôi nghĩ bây giờ tôi đã không còn trên đời. Cho nên đêm qua nhìn thấy cô gái kia tôi lập tức nhớ lại mình năm đó, tôi cảm thấy người ngồi trong xe chính là tôi, tôi muốn cứu.”
Mặc dù Lãnh Nhược Băng che giấu mối quan hệ giữa cô và Ôn Di nhưng những gì cô nói quả thực là chuyện đã xảy ra từ trước, cho nên cảm xúc của cô rất thật, trong mắt hiện lên sự đồng cảm.
Trái tim Nam Cung Dạ lần nữa bị chiếc lông khổng tước khẽ cọ, đau hơn lần trước.