• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghĩ đến khả năng này Tư Không Ngự càng không tự chủ được xoay người đánh vỡ mấy cái ngọc bội có giá trị liên thành.

Nếu như có người đàn ông nào bên cạnh cô vậy anh nhất định sẽ khiến tên đàn ông kia sống không bằng chết!

Lãnh Nhược Băng, cô đừng bao giờ phản bội tôi! Nếu không...


Có lẽ là bởi vì cảm giác được nên Lãnh Nhược Băng đang nói chuyện trên trời dưới đất với Nam Cung Dạ trên giường, tim đột nhiên đập mạnh mấy lần, sắc mặt cũng lập tức tái nhợt. Cô dường như nghe thấy một tiếng gọi lạnh lùng từ Thần điện Tây Lăng truyền đến.

Cô đột nhiên nghĩ đến Tư Không Ngự, toàn thân run rẩy không thể khống chế. Đó là một người đàn ông đáng sợ không khác gì Nam Cung Dạ, bá đạo, ngang ngược, lòng chiếm hữu cực mạnh. Cô bị coi là tài sản riêng của anh ta, mặc dù anh ta chưa bao giờ chạm vào cô nhưng cách anh ta nhìn cô luôn khiến cô có cảm giác bị thiêu đốt.

Người đàn ông đó kia thật đáng sợ, sau sáu năm huấn luyện dưới sự giam cầm của anh ta cô đã hình thành bản năng sợ hãi anh ta.

“Sao vậy?” Nam Cung Dạ nhíu mày.

“...” Lãnh Nhược Băng cố gắng khống chế trái tim đang run rẩy: "Không sao cả, tôi đói.”

Nam Cung Dạ không nói gì thêm, ấn bộ đàm liên lạc nội bộ trong biệt thự nói: "Đưa bữa sáng lên đây.”

Không lâu sau bên ngoài có tiếng gõ cửa, Nam Cung Dạ đứng dậy mở cửa lấy xe đựng đồ ăn từ tay người hầu đẩy vào phòng sau đó đóng cửa lại cái "rầm", chỉ sợ người khác nhìn thấy bảo bối bên trong.

Lãnh Nhược Băng không nghĩ tới Nam Cung Dạ sẽ đích thân mở cửa, công việc này không phải do cô làm sao? Ngài Nam Cung cao quý lạnh lùng mở cửa nhận lấy bữa sáng cho cô!



Nhìn thấy Lãnh Nhược Băng ngu ngơ, Nam Cung Dạ không vui: "Ngây ra đó làm gì, không phải đói bụng sao, chờ tôi bón cho cô ăn à?”

“A... không.” Lãnh Nhược Băng vội vàng bước xuống giường, chợt nhận ra mình không một mảnh vải, cầm lấy khăn quấn quanh người, lao vào phòng tắm.

“Hừ, chân tay lóng ngóng!” Nam Cung Dạ ghét bỏ mà hừ lạnh một tiếng, trừng lớn mắt nhìn cửa phòng tắm. Bản thân anh cũng không nhận ra mình đã làm ra chuyện khiến người khác hoảng sợ mà đột nhiên cảm thấy Lãnh Nhược Băng cũng có một mặt đáng yêu, dáng vẻ chạy trối chết kia trông rất buồn cười.

Lãnh Nhược Băng nhanh chóng tắm rửa, chợt nhận ra mình không chuẩn bị quần áo, vô cùng bất lực đành phải quấn khăn tắm bước ra khỏi phòng tắm, sau đó muốn vào phòng lấy quần áo tìm quần áo. Cô cũng không dám gọi ngài Nam Cung cầm quần áo giúp cô.

Nhìn thấy bộ dạng ướt át của Lãnh Nhược Băng đi ra, đôi mắt Nam Cung Dạ nhanh chóng tối sầm lại: "Lãnh Nhược Băng, cô đang định câu dẫn tôi à?”

“Không... không phải, chỉ là tôi quên cầm quần áo.” Lãnh Nhược Băng cảm thấy có chút khó xử.

Nam Cung Dạ ném cho cô một ánh mắt, sau đó để đũa xuống, đứng dậy đi vào phòng chọn một bộ quần áo mặc ở nhà cho cô. Ghét bỏ cầm quần áo ném lên người cô, lạnh lùng nói: "Mặc xong mau ra ăn cơm!”


Lãnh Nhược Băng lại khiếp sợ lần nữa, Ngài Nam Cung cao quý lạnh nhạt vậy mà chọn quần áo cho cô!


Hôm qua cầm súng chĩa vào cô thiếu chút nữa lấy mạng của cô, hôm nay đột nhiên đối xử tốt với cô như vậy, thái độ thật sự cách nhau một trời một vực.


Bởi vì quá bất ngờ, động tác Lãnh Nhược Băng nhận lấy quần áo có chút nhanh trực tiếp khiến chiếc khăn tắm trên người lặng lẽ trượt xuống.


“A!” Lãnh Nhược Băng kinh ngạc kêu lên, nhanh chóng lấy quần áo ở nhà che vào quay người chạy vào phòng thay quần áo nhưng vừa kịp chạy đến cửa đã bị một bàn tay to kéo lại ném lên giường lớn sau đó thân hình cao lớn của Nam Cung Dạ nhanh chóng xông tới.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK