Mặc dù Lãnh Nhược Băng đã chấp nhận thân phận tình nhân nhưng mặt cô không dày đến nỗi không để ý đến người khác mà hôn nồng nhiệt nơi công cộng, vì vậy khi nghe thấy tiếng của Dụ Bách Hàn, cô đột nhiên tỉnh táo và đột ngột đẩy Nam Cung Dạ ra. Khuôn mặt đỏ bừng, hơi thở không ổn định, đôi môi sưng đỏ như đào xuân sau cơn mưa.
Đang làm chuyện tốt bị quấy rầy, Nam Cung Dạ vẻ mặt buồn bực quay đầu lạnh lùng ném cho Dụ Bách Hàn hai chữ: "Cút ngay!"
Dụ Bách Hàn hờ hững nhún vai tiếp tục chế nhạo: "Chậc chậc, đây là biểu hiện không hài lòng của Dạ thiếu, Nhược Băng, cho tôi hỏi một câu, kỹ năng giường chiếu của Nam Cung thế nào?"
Bùm~
Lãnh Nhược Băng cảm thấy đầu óc mình đột nhiên trở nên trống rỗng, bị câu hỏi này nện đến thất điên bát đảo. Cô có thể thao túng con dao khiến người khác liệt ti nhưng không thể chịu đựng được trò đùa như vậy. Cho nên cô rất tức giận trừng mắt nhìn Vu Bạch Sơn: "Anh chán sống sao? Trong phòng có một cô gái xinh đẹp đang khỏa thân. Không ở lại xem sao lại chạy ra ngoài?"
Ngay khi cô nói lời này, không chỉ những người khác kinh ngạc mà ngay cả Nam Cung Dạ cũng sững sờ trong giây lát. Hình ảnh Lãnh Nhược Băng vẫn luôn ưu nhã, trầm mặc như một đóa hoa xinh đẹp bỗng biến mất, cho dù lần trước dạy dỗ hai vị trợ lý trong phòng làm việc vẫn ưu nhã như nước, chưa bao giờ nghĩ rằng cô sẽ nói những lời thô thiển như vậy.
Kết quả là Nam Cung Dạ đột nhiên cảm thấy lửa giận trong lòng mình đã biến mất bằng cách nào đó, thậm chí còn có ý muốn cười nhưng vì thể diện anh đã cố gắng nén nhịn.
Sau khi Dụ Bách Hàn kinh ngạc lắc đầu, tiếp tục chế nhạo: "Chậc chậc chậc, Lãnh Nhược Băng cô thật sự là phá hư hình tượng, tôi vẫn luôn cho rằng cô là nữ thần."
“Hừ!” Lãnh Nhược Băng hừ lạnh một tiếng, liếc mắt nhìn Dụ Bách Hàn một cái liền xoay người rời đi. Có vẻ như cô cảm thấy xấu hổ về lời nói của mình nên muốn trốn đi, nhưng thật ra cô không muốn ở trước mặt Mục Thịnh Hi làm gì không phải, người này quá đáng sợ, cô không muốn thể hiện bất kỳ động tác nào trước mặt anh ta.
Nam Cung Dạ quay đầu lại liếc nhìn Quan Vũ, Quan Vũ lập tức hiểu ra đuổi theo Lãnh Nhược Băng đưa áo khoác và túi cho cô.
Mục Thịnh Hi nhìn Nam Cung Dạ với vẻ mặt trịnh trọng: "Nam Cung, tôi có chuyện muốn nói với cậu."
“Tôi biết cậu định nói gì.” Nam Cung Dạ ngắt lời Mục Thịnh Hi: "Vẫn là câu nói cũ, đừng cố xen vào chuyện của tôi, tôi có biện pháp của riêng mình.”
Lúc này Khang Kiền dẫn theo Lục Hoa Nùng ra ngoài, vẻ mặt của Lục Hoa Nùng lúc này vô cùng xấu hổ, hoàn toàn mất đi thần sắc và khí chất của siêu sao.
Nam Cung Dạ cau mày nhìn Khang Kiền, lạnh lùng nói: "Đừng để tôi gặp lại cô ta."
“Vâng, Dạ Thiếu.” Khang Kiền không dám trái lời, nhanh chóng gật đầu.
Lời nói của Nam Cung Dạ tương đương với việc phong sát Lục Hoa Nùng. Bây giờ "Vương Dạ Yến" đã quay được một nửa số cảnh quay, việc thay đổi nhân vật chính vào lúc này là một tổn thất lớn nhưng người có tiền thường tùy ý. Nam Cung Dạ thà mất tiền cũng muốn đá Lục Hoa Nùng vì cô đã để anh cảm thấy rất khó chịu.
Lần này Lục Hoa Nùng đã hoàn toàn tỉnh táo, Nam Cung Dạ sẽ phong sát cô, vậy sau này ai dám hợp tác cùng cô chứ, sự nghiệp diễn xuất của cô sẽ bị hủy hoại. ‘Bịch’ một tiếng, Lục Hoa Nùng lập tức quỳ trên mặt đất nắm lấy góc quần của Nam Cung Dạ khẩn thiết cầu xin: "Dạ thiếu, tôi biết tôi đã sai, xin hãy bỏ qua cho tôi."
Nam Cung Dạ ghê tởm rút chân ra, Khang Kiền hiểu chuyện liền kéo Hoa Nùng rời đi, ông sợ cô ta tiếp tục làm ồn sẽ khiến Nam Cung Dạ tức giận nên đã nổi giận dùng một bàn tay chặn miệng cô lại.
Nữ diễn viên tuyến một của Long Thành cứ thế bị phong sát vì một lời nói của Nam Cung Dạ.
“Nam Cung, anh vì người phụ nữ đó mà tâm tình thay đổi rất nhiều!” Mục Thịnh Hi liều chết khuyên răn.