• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lãnh Nhược Băng ngạc nhiên hít một hơi dài, tuy chuyện Tư Không Ngự thích cô ai cũng nhìn ra được nhưng anh chưa từng nói ra cho nên cô có thể giả vờ như không biết, nhưng hôm nay anh nói như vậy cô biết đáp lại như thế nào?

Lãnh Nhược Băng "..."

"Nhược Băng, đừng nói với tôi là em không hiểu tâm tư của tôi!" Tư Không Ngự chăm chú nhìn Lãnh Nhược Băng: "Em trở về sẽ là người phụ nữ của tôi! Tôi đã đợi em sáu năm rồi!"


"!" Trái tim Lãnh Nhược Băng đột nhiên như bị một chiếc búa nặng đập vào, tay cô không khống chế được bất giác run lên, cô không ngờ Tư Không Ngự, người kiệm lời như vàng lại đột nhiên thẳng thắn như vậy: "Không... Thiếu chủ, địa vị của ngài cao quý còn tôi chỉ là một thường dân, tôi không xứng với ngài."

“Tôi đã nói xứng là xứng!” Ngữ khí của Tư Không Ngự chắc nịch không cho Lãnh Nhược Băng có cơ hội phản bác, anh tin rằng cô là tài sản riêng của anh: "Nhược Băng, em nhất định sẽ là người phụ nữ của tôi, tôi sẽ bảo vệ và trân trọng em, hơn nữa còn thủ thân như ngọc vì em cho nên em cũng không được vấy bẩn với những người đàn ông khác!"

Anh luôn lo lắng cô một mình quay trở lại Long Thành sẽ có những người đàn ông khác xuất hiện bên cạnh cô, vì vậy anh phải thẳng thắn và gấp rút bày tỏ lòng mình. Nói là bày tỏ nhưng thực chất là mệnh lệnh. Anh độc đoán và mạnh mẽ không cho người khác có cơ hội phản kháng.

Trái tim của Lãnh Nhược Băng đập dữ dội, ánh mắt của Tư Không Ngự nói với cô rằng nếu cô dính vào những người đàn ông khác thì anh sẽ hủy diệt mọi thứ.

Anh chưa từng có phụ nữ và anh nói rằng anh đang thủ thân như ngọc là vì cô, điều này khiến cô cảm thấy ngạc nhiên.

Thế nhưng cô đã từng là phụ nữ của người khác, cũng đã vấy bẩn thân thể của mình để khiến anh khinh thường, từ bỏ ý định chiếm hữu cô. Nhưng bây giờ cô không muốn anh biết, nếu anh biết mà làm ra bất kỳ hành động điên rồ nào thì kế hoạch trả thù của cô sẽ gặp rắc rối lớn.

“Em đã nghe những gì tôi nói chưa!” Giọng điệu của Tư Không Ngự nặng nề và ánh mắt sáng ngời nhìn Lãnh Nhược Băng.



“Vâng.” Lãnh Nhược Băng gật đầu.

Tư Không Ngự hít một hơi thật sâu, điều chỉnh sắc mặt trở nên nhẹ nhàng: "Được rồi, em đi nghỉ ngơi đi, sắc mặt em có vẻ không tốt lắm."

Lãnh Nhược Băng gật đầu chuẩn bị tắt máy nhưng Tư Không Ngự lại lên tiếng: "Nhược Băng, tôi yêu em, rất yêu em, tôi có thể chiều chuộng em đến tận trời xanh nhưng không bao giờ cho phép em phản bội tôi, vì vậy đừng nghĩ đến việc chạy trốn, nếu em dám trốn tôi dù có lên rừng xuống biển cũng sẽ bắt được em."

Trong khi Lãnh Nhược Băng vẫn còn trầm mặc, Tư Không Ngự cười xấu xa kết thúc video.

Khuôn mặt của Tư Không Ngự trong nháy mắt biến mất, Lãnh Nhược Băng cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng cô vẫn cảm thấy hơi thở của anh dày đặc vây lấy cô khiến cô khó thở.

Nếu cô dám trốn, anh sẽ bắt cô trở về dù có lên rừng xuống biển!


Lãnh Nhược Băng cảm thấy hai vai nặng nề như có hai ngọn núi đè lên.


Tắt máy tính, cô đứng dậy đi đến bên cửa sổ, thế giới được bao phủ bởi tuyết, sáng đến mức cô không thể mở mắt.


Đâu là con đường dẫn đến tự do cho cô bước đi?


Tư Không Ngự: Nhược Băng, đừng trách trước đây tôi tàn nhẫn. Nếu tay em không dính máu, em sẽ không thể cùng tôi đứng chung một thế giới.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK