• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Chú Ôn, cũng đều do cháu hại chú.” Nước mắt Lãnh Nhược Băng lần lượt rơi xuống, trong lòng tràn đầy áy náy. Sức khỏe của Ôn Cát Hải không tốt bởi vì năm đó cứu cô bị cột lửa rơi vào lưng khiến nội tạng bị thương.

“Không nên nói như vậy, hồi đó chú một mình đến Long Thành, tuổi còn trẻ lại hiếu thắng, nóng tính đã đắc tội với bọn côn đồ nên bị đánh gần chết, là lão gia đã cứu chú còn cho chú làm quản gia của Giang gia, lão gia có ân lớn với chú, chuyện chú làm vì tiểu thư là chuyện nên làm.”

“Chú Ôn, Ôn Di, hai người đừng gọi cháu là tiểu thư nữa, hai người là người thân nhất của cháu gọi cháu như vậy rất lạ lẫm.” Lãnh Nhược Băng lau nước mắt: "Bây giờ cháu tên là Lãnh Nhược Băng, để tránh phiền phức trước mặt người khác hai người cứ gọi cháu là cô Lãnh còn những lúc khác gọi là Nhược Băng là được rồi.”


“Cái này...” Ôn Cát Hải chần chừ.

“Aiya, ba đừng bám vào những quan niệm cổ hủ kia nữa.” Ôn Di cười nói: "Chị Như Băng, chị cũng là người thân duy nhất của chúng em.”

“Ừm.” Lãnh Nhược Băng vui vẻ cười, đây là lần duy nhất trong mười năm qua cô cười với một người chân thành như vậy. Lúc nhỏ cô và Ôn Di ngày ngày đều chơi chung, thân nhau như chị em trong nhà, có thể nghe em ấy gọi cô là chị Lãnh Nhược Băng cảm thấy rất ấm áp.

“Được rồi, hai đứa vui vẻ thế này thì tôi đành bất chấp vậy, ha ha.” Ôn Cát Hải cũng cười: "Như Băng, mau nói những năm nay cháu sống thế nào?”

Lãnh Nhược Băng kể tóm tắt chuyện Lãnh Nhạc đã qua đời sau đó cô hoàn thành việc học nhưng che giấu chuyện Thần điện Tây Lăng bởi cô cảm thấy thế giới của Ôn Cát Hải và Ôn Di rất đơn giản nên không muốn hai người họ lo lắng.

Nghe Lãnh Nhược Băng kể xong, Ôn Cát Hải buồn bã thở dài: "Ai, ông trời sao lại đối xử với đứa bé đáng thương như vậy?”



“Chú Ôn, mọi chuyện đều qua rồi, hiện giờ cháu không sao cả.” Lãnh Nhược Băng đã sớm coi nhẹ nỗi đau năm xưa: "Lần này cháu về Long Thành thứ nhất là vì tìm hai người, thứ hai là muốn báo thù.”

“Báo thù?” Ôn Di rất kinh ngạc: "Chị Nhược Băng, bây giờ Lạc Hành có chút danh tiếng, thế lực cũng rất lớn, ra ngoài có rất nhiều vệ sĩ, chị muốn báo thì cũng không dễ dàng.”

“Tên tiểu nhân Lạc Hành này, mỗi ngày chú đều hận không thể khiến ông ta đột tử, nếu như không phải do thân thể của chú quá yếu chú đã xông vào nhà ông ta chém cho ông ta một đao.” Ôn Cát Hải nghiến răng nghiến lợi.

Hận ý của Lãnh Nhược Băng cũng dâng lên, khuôn mặt đau đớn của ba lại hiện lên, còn có những cảnh Lạc Hành làm nhục cô, còn có khuôn mặt ghê tởm của Giản Sơ Yên và Giản Thu.

“Một đao giết ông ta thì quá lợi cho ông ta rồi, cháu muốn ông ta mất đi tất cả, muốn ông ta phải chịu giày vò trước khi chết.” Khuôn mặt của Lãnh Nhược Băng đột nhiên bình tĩnh nhưng đằng sau sự bình tĩnh là sự hận thù giống như một hoàng hà mênh mông vô tận.


“Chị Nhược Băng, có phải chị đã có kế hoạch rồi không?” Ôn Di hỏi.


“Ừm, bây giờ chị làm thiết kế kiến trúc sư ở Nam Cung thế gia, chị sẽ cố gắng cầm được quyền thiết kế kiến trúc của Long Thành, Lạc Hành là đơn vị thi công mà Nam Cung ngự dụng nên tiêu chí kiến trúc nhất định sẽ giao cho ông ta xây, chị muốn lợi dụng cơ hội này lôi ông ta từ trên mây rơi xuống địa ngục.”


Ôn Di đột nhiên cầm tay của Lãnh Nhược Băng: "Chị Nhược Băng, báo thù không chỉ là chuyện riêng của chị, em không hiểu chị làm gì nhưng em sẽ luôn ủng hộ chị, không sợ chết.”


Lãnh Nhược Băng cười, trở tay nắm tay Ôn Di, cô rất xúc động nhưng cũng vì xúc động nên cô không muốn để Ôn Di tham dự vào kế hoạch của cô, càng không thể ba con họ chịu tổn thương.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK