Lãnh Nhược Băng cũng không thể đến không rồi rời đi, cô lấy thẻ ngân hàng đưa cho Ôn Di: "Ôn Di, trong này có năm mươi vạn em cầm lấy trả nợ và mua một căn phòng tốt hơn, mua chút đồ dinh dưỡng cho chú Ôn.”
“Không, chị Nhược Băng, em và ba ở đây rất tốt không cần mua phòng khác, hơn nữa chuyện vay lãi suất cao cảnh sát Mục đã giải quyết thay em, những người kia không dám tìm em gây phiền toái nữa rồi.”
“Mục Thịnh Hi?”
“Ừm, cảnh sát Mục thật sự là một người tốt, ngoài việc giúp em giải quyết chuyện lãi suất cao còn hứa sẽ sắp xếp công việc cho em. Ngoài ra anh ấy sẽ xin nhà ở phúc lợi cho ba con em, anh ấy nói anh sẽ sớm giải quyết.”
“...” Lãnh Nhược Băng nhíu mày khó hiểu, Mục Thịnh Hi tốt bụng như vậy sao? Anh ta là cảnh sát của Long Thành chịu trách nhiệm về an ninh công cộng và chống lại nhiều tội phạm, dưới cái nhìn của cô anh ta càng thích sát phạt hơn. Từ khi nào anh ta sẽ quan tâm đến cuộc sống của công dân nhiều như vậy, đây không phải là công việc của cục dân sinh sao?
“Chị Nhược Băng, tiền này chị giữ lại đi, chuyện chị làm nhất định cần tiền.” Ôn Di là một cô gái lạc quan, dù có sống nghèo khổ đến đâu cũng không thấy tiền là sáng mắt.
Lãnh Nhược Băng đặt lại tấm thẻ vào tay Ôn Di: "Mục Thịnh Hi đã giải quyết vấn đề công việc và nhà ở vì vậy em có thể tiết kiệm tiền này cho những trường hợp khẩn cấp. Cơ thể của chú Ôn cũng cần được chăm sóc, lương hiện giờ của chị rất cao chút tiền này không tính là gì.”
Sau nhiều lần từ chối, Ôn Di không nói nổi Lãnh Nhược Băng đành phải nhận tiền.
Lúc Lãnh Nhược Băng định tạm biệt Ôn Di, một chiếc xe địa hình màu đen dừng ở cổng sân, cô biết chiếc xe đó là xe của Mục Thịnh Hi.
Quả nhiên ngay sau khi chiếc xe dừng lại Mục Thịnh Hi đã ra khỏi xe. Thân hình anh ta cao lớn, mặc đồng phục cảnh sát màu lam tím, giày martin cọc cao, thắt lưng rộng màu nâu quanh eo, một khẩu súng lục sáng bóng được ghim vào thắt lưng. Cả người giống như một thần Long Mã quả quyết sát phạt, máu me đầm đìa.
Khi anh nhìn sang Lãnh Nhược Băng, cô cảm nhận trong mắt anh cũng có sát khí, tóc của anh ta vừa ngắn vừa cứng cũng giống như anh ta vậy, vô cùng lạnh lẽo, cứng rắn.
Không biết có phải là ảo giác hay không nhưng Lãnh Nhược Băng cảm thấy trên người anh có thêm một tia sáng khác biệt, tia sáng đó không hợp với hình tượng phát sạt thường ngày của anh ta.
Nhìn thấy Mục Thịnh Hi bước vào sân, Ôn Di rất nhiệt tình chào hỏi: "Cảnh sát Mục, sao anh lại tới đây?”
Mục Thịnh Hi hiếm khi mỉm cười, như một giọt nước ấm đột nhiên nhỏ xuống tấm băng xuân anh nói với người phía sau: "Đưa vào đi.”
Anh vừa dứt lời thì sau lưng anh đã xuất hiện một số cảnh sát, ai cũng mang theo nhiều loại gạo, mì, ngũ cốc, dầu, rau và thịt vào phòng khách, rồi lại lùi ra.
Ôn Di không hiểu: "Cảnh sát Mục, anh đang làm gì vậy?”
Mục Thịnh Hi vẫn mỉm cười: "Hỏi thăm thị dân chút.”
Cô lập tức hiểu nên cười, tựa như hoa hải đường mới nở: "Cảm ơn cảnh sát Mục.” Dáng người Ôn Di nhỏ nhắn xinh xắn, đứng trước mặt Mục Thịnh Hi trông như một cô gái nhỏ.
“Ừm.” Mục Thịnh Hi cười gật đầu, lơ đãng liếc nhìn Lãnh Nhược Băng, ý cười lập tức biến mất, lạnh mặt nói: “Cô tới đây làm gì?”
Lãnh Nhược Băng đang suy nghĩ về hành động của Mục Thịnh Hi vì vậy cô có chút thất thần.
Ôn Di đảo mắt, vội nói: "Cảnh sát Mục, cô Lãnh là người tốt, ngày hôm đó cô ấy cứu tôi, hôm nay còn cố ý đến thăm tôi.”