Rạng sáng, cuối cùng cô cũng được giải thoát khỏi những cơn điên cuồng rồi chìm vào giấc ngủ một cách mệt mỏi. Mặc dù ngủ rất sâu nhưng lông mày của cô vẫn khóa chặt, dường như có một nỗi buồn sâu thẳm nào đó không thể lý giải.
Cô ngủ không yên, dòng suy nghĩ của cô lại trôi về cái đêm khủng khiếp mười năm trước, ngọn lửa rực cháy.
Mười năm trước, cô là một cô công chúa nhỏ hạnh phúc, tuy mẹ cô đã qua đời sau khi sinh nhưng ba cô vẫn rất mực yêu thương, cưng chiều như ngọc.
Ba cô quản lý một công ty xây dựng nổi tiếng và đã xây dựng nhiều tòa nhà lớn đẳng cấp quốc tế. Dù khối tài sản của gia đình cô không thể so sánh với những người giàu có hàng đầu ở Long Thành nhưng chắc chắn cũng đủ để những người bình thường tiêu xài hoang phí cả đời.
Mười năm trước, cô không được gọi là Lãnh Nhược Băng mà có một cái tên ấm áp và ngọt ngào, Giang Noãn Tâm.
Khi cô mười tuổi, ba cô kết hôn với người mẹ kế tên là Giản Thu, còn có một người chị kế mười hai tuổi, Giản Sơ Yên sống với Giản Thu trong gia đình họ Giang. Lãnh Nhược Băng không biết Giản Thu có điều gì đặc biệt đã hấp dẫn ba cô để ba cô kết hôn với một người phụ nữ phiền phức như vậy. Nhưng cô cũng là người hiểu chuyện nên cô tôn trọng quyết định của ba và gửi một lời chúc phúc chân thành. Trước đó, vì thương nhớ mẹ cô mà ba cô mãi không tái hôn, giờ ông ấy đã tìm lại hạnh phúc cô hẳn nên ủng hộ ba.
Nhưng không ai nghĩ rằng khoảnh khắc nghênh đón mẹ con Giản Thu vào cửa chính là rước hai con rắn độc về nhà.
Bọn họ ngấm ngầm hạ độc ba cô trong thời gian dài khiến sức khỏe của ông ấy ngày càng giảm sút, phải giao phần lớn công việc của công ty cho trợ lý Lạc Hành, dần dần Lạc Hành đã gần như nắm được toàn bộ huyết mạch của công ty.
Năm cô mười ba tuổi, sự thật cuối cùng cũng được phơi bày, hóa ra Giản Thu và Giản Sơ Yên là vợ và con gái của Lạc Hành, bọn họ lên kế hoạch để Giản Thu kết hôn với ba cô mục đích là thôn tính tài sản của Giang gia. Không lạ gì khi Giản Thu được ba cô yêu thích đến vậy, trước đó Lạc Hành đã nói với Giản Thu về sở thích của ba cô cho nên trước khi đến đây Giản Thu đã chuẩn bị đầy đủ và làm theo những gì ông ấy thích.
Thật tiếc vì mọi thứ đã quá muộn, bệnh tình của ba cô đã rơi vào nguy kịch, cuối cùng cũng không thể cầm cự được nữa. Những giây phút cuối của cuộc đời, ba cô bị giam lỏng tại sân sau của biệt thự Giang gia, không nhìn thấy một tia nắng hay một ai để tin tưởng.
Cũng vào lúc hấp hối ấy, ba cô đã bí mật nói với cô rằng cô phải trốn khỏi Giang gia và tìm một cách khác để tồn tại. Cô gái nhỏ luôn được chăm sóc như một công chúa đối mặt với những thay đổi đột ngột bỗng bị mất phương hướng, cô không biết phải làm thế nào, chỉ biết khóc trong vô vọng như có vô số lưỡi dao sắc bén đang rạch nát trái tim cô.
Sau khi ba cô rời đi, đám người Lạc Hành đã thành công lấy cắp tất cả tài sản của Giang gia bằng một bản di chúc giả, mà cô phải chịu mọi sự tra tấn và ức hiếp của Lạc gia.
Trong mắt Lạc Hành và Giản Thu, cô luôn là thứ chướng mắt, mặc dù chỉ là một đứa trẻ nhưng họ luôn tìm cách thủ tiêu cô, cũng bởi diệt cỏ phải diệt tận gốc. Vì vậy, vào tháng thứ hai sau khi ba đi, trong một đêm u tối, bọn họ nóng lòng phóng hỏa đốt biệt thự Giang gia với ý định tạo hiện trường giả về việc cô bị chết cháy.
Nhìn thấy cô kêu cứu trong đống lửa, gia đình họ cười đắc trí giống như ba con quỷ.
Họ cho rằng dù sao một đứa trẻ mười ba tuổi cũng không thể thoát khỏi đám cháy nên đã phóng xe bỏ chạy mà không đợi đám cháy kết thúc.
Có lẽ là do ông trời có mắt, người quản gia Ôn Cát Hải và cô con gái mười hai tuổi của ông đã rình rập xung quanh biệt thự, sau khi thấy gia đình Lạc Hành rời đi, họ lao vào dập lửa và giải cứu cô bất chấp nguy hiểm đến tính mạng.
Cô sẽ không bao giờ quên ơn cứu mạng của cha con Ôn gia. Cô nhớ rõ để cứu cô, Ôn Cát Hải bị cột lửa rơi vào lưng nên bị thương, con gái ông cũng bị bỏng ở cổ.
Vì vậy, khi trở lại Long Thành, ngoài mục đích trả thù, cô còn phải tìm ân nhân.