Lãnh Nhược Băng sững người trong giây lát, đây là lần đầu tiên Nam Cung Dạ muốn đưa cô đi chơi. Dù tin đồn có lan truyền như thế nào thì anh và cô vẫn luôn giữ mối quan hệ ngầm với nhau. Trong công ty tuy thỉnh thoảng có vô tình gặp mặt nhưng anh cũng không có biểu hiện gì đặc biệt đối với cô, mà cô cũng rất hiểu chuyện nên cũng không nói nhiều.
“Ngài Nam Cung, xin hỏi là tiệc gì vậy để tôi còn biết đường lựa đồ phù hợp?” Lãnh Nhược Băng thờ ơ nói, trước mặt Nam Cung Dạ cô không có lý do gì để từ chối chỉ có thể nghe lời và hợp tác.
“Chỉ là gặp một vài người bạn thôi, cứ thoải mái đi.” Giọng của Nam Cung Dạ nghe không ra nhiều cảm xúc như thể đó là một lẽ tự nhiên.
“Được.” Cúp điện thoại, Lãnh Nhược Băng thu dọn đồ đạc rồi tan làm. Nam Cung Dạ nói anh muốn đi gặp một vài người bạn, Lãnh Nhược Băng ngay lập tức đoán được đó là ai. Những người như Nam Cung Dạ về cơ bản không có bạn bè, hầu hết những người anh biết đều là quen dựa trên lợi ích. Người được gọi là bạn bè đơn giản chính là Tứ thiếu của Long Thành.
Trở lại biệt thự Nhã Các, cô thay một bộ đồ mới. Áo len bó màu be, quần tây mỏng màu nâu, áo gió dài màu xám nhạt, giày mũi nhọn màu đen. Có lẽ là do liên quan đến nghề nghiệp trước đây nên cô hiếm khi mặc váy nhưng ngay cả khi không mặc váy lộng lẫy thì trông cô vẫn xinh đẹp và ma mị.
Sau bữa tối cô bắt xe do Nam Cung Dạ sắp xếp đến Phượng Hoàng Đài, được người phục vụ dẫn vào phòng riêng của Nam Cung Dạ.
Vừa bước vào cửa, tất cả những người trong phòng riêng đều nhìn cô khiến cô khó tránh khỏi kinh ngạc.
Dưới ánh đèn, cô vô cùng ôn nhu xinh đẹp, khuôn mặt trắng sáng như ngọc biển, hàng mi dài hơi cong, đôi mắt to trong veo như sương mai, đôi môi như cánh hoa hồng thoang thoảng ánh lên vẻ quyến rũ, dáng người mảnh mai vừa vặn. Cô cư xử duyên dáng và đoan trang, thanh lịch giống như một tác phẩm điêu khắc tuyệt đẹp.
Sự xuất hiện của cô khiến sự hiện diện của hai người phụ nữ đang quấn lấy eo Dụ Bách Hàn trên ghế sô pha đột nhiên lu mờ.
Dụ Bách Hàn yên lặng đặt chiếc cốc trong tay xuống, khóe miệng hơi nhếch lên một đường vòng cung, hiển nhiên lúc này ngắm mỹ nhân còn thích hơn nghiên cứu viên thuốc của anh ta.
Lãnh khốc sát phạt như Mục Thịnh Hi, đôi mắt cũng chớp động mấy lần.
"Huýt~" Dụ Bách Hàn, người có vô số phụ nữ vây quanh cũng không thể không huýt sáo tán thưởng: "Thảo nào lại lọt vào mắt xanh của Nam Cung, thực sự rất đẹp, ha ha."
Lãnh Nhược Băng không nói gì chỉ mỉm cười duyên dáng.
Nam Cung Dạ nở một nụ cười lãnh tuấn, anh nhìn Lãnh Nhược Băng rồi vỗ nhẹ vào chỗ ngồi bên cạnh ra hiệu cho cô tới đó ngồi.
Lãnh Nhược Băng rất hợp tác, cô bước đến và ngồi bên cạnh Nam Cung Dạ.
“Uống gì?” Nam Cung Dạ cúi đầu thấp giọng hỏi, nhìn khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng của cô. Phản ứng của đám đông khiến anh rất hài lòng, thực ra anh cũng thừa nhận rằng người phụ nữ này khiến anh cảm thấy rất tự hào.
“Cho tôi trà xanh, cảm ơn.” Lãnh Nhược Băng mỉm cười. Lúc mới bước vào, cô nhanh chóng nhìn lướt mọi người một lượt, điều khiến cô chú ý nhất là Mục Thịnh Hi đang ngồi im lặng, ánh mắt của người này không hề thân thiện khi nhìn thấy cô, hiển nhiên cô cảm thấy có điều gì đó khác biệt ở anh ta. Loại khí chất đẫm máu, nghĩ đến việc anh ta có lẽ đã giết qua không ít người cô lại dặn mình phải đối phó với người này một cách cẩn thận.
Nam Cung Dạ quay đầu nhìn người phục vụ, người phục vụ tự nhiên hiểu ra và bận rộn đi xuống chuẩn bị trà, một lúc sau một bình Đại hồng bào ngon đã được bày lên.