• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lãnh Nhược Băng cười duyên, cầm lấy tay Nam Cung Dạ đặt lên trái tim mình: “Ngài Nam Cung thật ra trái tim tôi không phải lúc nào cũng lạnh lùng, tôi cũng có lòng thương hại.”

“Cô muốn nói cái gì?” Bàn tay to chạm vào nơi mềm mại của cô nhưng Nam Cung Dạ không hề bị tình dục xúc động, bởi vì anh biết cô có ý nghĩa sâu xa hơn muốn biểu đạt với anh.

“Tôi rất muốn gặp cô gái đêm qua, bởi vì tôi nghĩ cô ấy chính là tôi trước đây. Nếu được phép, tôi muốn làm bạn với cô ấy.” Lãnh Nhược Băng cố gắng biểu hiện chân thành: "Ngài Nam Cung, tôi đưa ra yêu cầu này anh sẽ nghi ngờ động cơ của tôi không?”


Nam Cung Dạ không nói gì mà nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Lãnh Nhược Băng một lúc lâu, trên mặt không có biểu hiện gì thêm khiến người ta khó đoán được anh đang suy nghĩ gì.

Lãnh Nhược Băng đến bây giờ cũng đoán không ra anh đang suy nghĩ gì, cảm xúc của anh quá sâu nên cô chỉ có thể đánh cược.

Thật ra Nam Cung Dạ cũng gặp phải nỗi buồn như vậy, đến bây giờ anh vẫn không đoán được Lãnh Nhược Băng đang suy nghĩ gì, cô quá khó đoán, anh không thể tìm ra đâu mới là con người thật của cô.

Thật lâu sau anh cười nhẹ nói: “Tôi chưa bao giờ hạn chế quyền kết bạn của cô, đó là quyền tự do của cô.” Lời nói của anh chẳng khác nào ngầm đồng ý yêu cầu của Lãnh Nhược Băng.

“Cám ơn anh, ngài Nam Cung.” Lãnh Nhược Băng cười rất vui vẻ, cô rất nhớ Ôn Di, rất nhớ rất nhớ, trên đời này chỉ có Ôn Di và Ôn Cát Hải người thân duy nhất của cô.

“Cảm ơn tôi thế nào?” Nam Cung Dạ mơ hồ nói.

Lãnh Nhược Băng ý thức được nguy hiểm vì vậy u oán nói: "Ngài Nam Cung, mặc dù hầu hạ ngài là chức trách của tôi nhưng thỉnh thoảng ngài cũng phải cho tôi nghỉ.” Sự điên cuồng đêm qua vẫn còn lưu lại di chứng đến bây giờ, thật sự không muốn nữa.

“Ha ha ha...” Nam Cung Dạ cười nhẹ, nói: "Tôi cũng chưa nói gì, cô nói như vậy là coi tôi là sắc ma sao?”

“...” Lãnh Nhược Băng mím môi không dám trả lời lại, nói nhiều sợ sai nhiều. Ở chung với người đàn ông này, sống dưới đôi mắt như chim ưng của anh tốt nhất vẫn nên ít nói chuyện.



Nam Cung Dạ khẽ cong môi ngừng trêu chọc cô, anh nằm lại trên tấm thảm dày sang trọng, lười biếng nói: "Tôi mệt rồi, muốn ngủ một lát, chuẩn bị đồ vật tắm rửa cho tôi.”

“Ồ.” Lãnh Nhược Băng nhanh chóng đứng dậy, pha ít nước cho anh rồi chuẩn bị đồ ngủ.

Chuẩn bị mọi thứ xong thì phát hiện thế mà Nam Cung Dạ đã ngủ thiếp đi. Mặc dù trải thảm rất dày nhưng bây giờ là mùa đông, ngủ dưới đất vẫn rất lạnh. Phần thân trên của Nam Cung Dạ chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng màu đen.

Lãnh Nhược Băng do dự mãi cuối cùng vẫn tiến lên gọi anh dậy: “Ngài Nam Cung chuẩn bị xong nước rồi, có thể tắm rửa.”

Nam Cung Dạ chậm rãi mở to mắt, lặng lẽ nhìn Lãnh Nhược Băng, trong mắt chứa đựng sự dịu dàng khó lay chuyển. Thực ra vừa rồi anh không ngủ mà là đang suy nghĩ sau này nên đối xử với cô như nào.

Nhưng mà không có kết quả.

Cô khiến anh đoán không ra, nắm không được nhưng cũng khiến anh không nỡ buông tay. Tuy rằng trong lòng có nghi ngờ cô có thể mang đến mối nguy tiềm ẩn nhưng lại không thể tàn nhẫn đẩy cô ra.


Cô giống như mê cung, dục vọng mãnh liệt của anh muốn khám phá mê cung này ra.


“Ngài Nam Cung nhanh đi tắm rửa, trên mặt đất rất lạnh.” Lãnh Nhược Băng thúc giục lần nữa, cô sợ anh nhìn tiếp lại nhìn thấy mùi tình dục.


Nam Cung Dạ mỉm cười đứng dậy đi vào phòng tắm. Ngâm mình trong làn nước ấm, anh lại nhắm mắt phân vân không biết có nên nghe theo lời khuyên của Mục Thịnh Hi nhanh chóng giải quyết không, cho dù không xuống tay giết cô cũng phải quăng cô đi.


Cảm xúc hiện tại của anh dành cho cô quả thực đã nằm ngoài tầm kiểm soát của anh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK