Lãnh Nhược Băng nhanh chóng cầm lên, cười nói: "Ôn Di, sao lại gọi điện cho chị vậy?"
“Chị Nhược Băng, em đang đi làm!” Ôn Di trông rất vui vẻ.
"Thật là một chuyện tốt, em đi làm ở đâu?"
"Em làm nhân viên thu ngân ở Thịnh Hoa. Công việc này là do Mục Thịnh Hi giúp em sắp xếp. Anh ấy thực sự là một người tốt. Hơn nữa anh ấy nói rằng nhà ở phúc lợi đã được đăng ký, em và ba có thể chuyển đến trong hai ngày nữa."
Lãnh Nhược Băng nhíu mày, thủ đoạn tán gái của Mục Thịnh Hi đúng thật là vụng về, như vậy cũng chỉ có thể lừa được Ôn Di, nhà phúc lợi sao có thể xin cấp nhanh như vậy, rõ ràng là nhà của anh ta.
“Ôn Di, Mục Thịnh Hi quá phức tạp, em nên tránh xa anh ta ra.” Lãnh Nhược Băng phải nhắc nhở Ôn Di vì cô quá đơn thuần.
“Hả?” Ôn Di ngập ngừng: "Nhưng em nghĩ anh ấy là người tốt. Giữa hai người rốt cuộc có chuyện gì xảy ra mà sao lúc nào cũng không vừa mắt nhau vậy? Anh ấy muốn em hạn chế tiếp xúc với chị còn chị muốn em tránh xa anh ấy nhưng em cảm thấy hai người đều là ân nhân của em, sao em có thể cách xa hai người được?”
"Ôn Di, thân phận của Mục Thịnh Hi tôn quý biết bao, anh ta ham sát phạt. Từ khi nào lại biết quan tâm đến một người như vậy? Việc anh ta làm đối với em là rất không bình thường. Em phải cẩn thận. Anh ta là một công tử ăn ngon mặc đẹp, không coi trọng thứ gọi là tình yêu, em tuyệt đối đừng để anh ta lừa."
“...” Ôn Di do dự một chút: "Vâng, em nghe chị Nhược Băng.” Giữa Mục Thịnh Hi và Lãnh Nhược Băng, Ôn Di đương nhiên sẽ lựa chọn tin tưởng Lãnh Nhược Băng, dù sao bọn họ có nền tảng là mối quan hệ mười hai năm tình cảm, trong khi mới quen biết Mục Thịnh Hi được vài ngày.
"Tốt rồi, nghe lời chị đừng sống trong căn nhà anh ta chuẩn bị cho em. Dùng tiền chị đưa cho em mua một căn khác đi."
“Vâng, em hiểu rồi.” Ôn Di tin tưởng tuyệt đối với Nhược Băng: "Nhân tiện, chị Nhược Băng, hôm nay em nhìn thấy Giản Sơ Yên. Cô ta đến Thịnh Hoa mua quần áo. Xung quanh có mấy vệ sĩ lớn.”
Con ngươi Lãnh Nhược Băng hơi co lại, nhớ tới chuyện năm đó hận không thể lột da Giản Sơ Yên. Cô vẫn chưa quên lúc đó Giản Sơ Yên đã ngược đãi cô như thế nào. Sau khi cha cô bị bệnh không thể dậy nổi, Giản Sơ Yên thường bắt chước kịch cung đấu trên TV, dùng kim đâm vào người cô, dùng roi quất cô, có lần thiếu chút nữa là huỷ dung cô.
Giản Sơ Yên, cô dựa vào cái gì mà có thể sống an nhiên như vậy!
Lãnh Nhược Băng nghiến răng, mặc dù hiện tại không thể phục vụ gia đình họ một bữa ăn thịnh soạn, nhưng cô có thể gửi một món tráng miệng trước!
“Ôn Di, khi nhìn thấy Giản Sơ Yên em phải vờ như không biết cô ta, đừng chọc tức cô ta biết không?” Lãnh Nhược Băng không muốn Ôn Di bị thương.
"Ừm, em biết rồi."
"Được rồi, cố gắng làm việc cho tốt."
"Vâng."
Cúp điện thoại, một ánh mắt nghiêm nghị lóe lên trong mắt Lãnh Nhược Băng, Giản Sơ Yên, tôi sẽ trả lại nỗi đau mà cô đã gây ra cho tôi gấp mười lần!
...
Trong vài ngày tới, Lãnh Nhược Băng tập trung nghiên cứu các vật liệu xây dựng mang tính bước ngoặt của thiết kế Long Thành.
Đại Á là quốc gia lớn nhất và thịnh vượng nhất thế giới về diện tích đất, trong khi Long Thành là thành phố lớn nhất ở Đại Á, đồng thời cũng là đô thị hàng đầu thế giới nên tiêu chí kiến trúc yêu cầu thể hiện đặc sắc của Long Thành gồm sáu mươi tầng mặt đất và ba tầng dưới mặt đất. Mục đích chính của tòa nhà mang tính bước ngoặt là trung tâm hoạt động công cộng, bên trong có hồ cá, khu vườn trên mái, rạp chiếu phim,...
Lãnh Nhược Băng có tình cảm sâu sắc với thiết kế kiến trúc mang tính bước ngoặt của Long Thành vì đó là mong muốn của Giang Thành ba cô.
Mặc dù Giang Thành là chủ một công ty xây dựng nhưng ông lại rất thích thiết kế kiến trúc, chính vì những hiểu biết sâu sắc và niềm đam mê thiết kế kiến trúc mà ông và người cha nuôi của Lãnh Nhược Băng là Lãnh Nhạc đã trở thành bạn bè cùng chung chí hướng.
Giang Thành luôn muốn tự mình thiết kế một công trình mang tính bước ngoặt ở Long Thành nhưng không may số phận của ông lại éo le, ông đã bị tiểu nhân hãm hại cuối cùng chết trong tiếc nuối.
“Ba, hãy để con hoàn thành tâm nguyện của ba, hãy tin tưởng ở con, con sẽ cố gắng hết sức không để ba thất vọng.” Lãnh Nhược Băng thầm thề với trời.
Chính vì tình cảm mãnh liệt mà sự sáng tạo của Lãnh Nhược Băng có thể nói là độc nhất vô nhị. Một tuần sau cô đã có ý tưởng thiết kế tổng thể. Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng bắt đầu vẽ.
Khi bắt tay vào làm việc, cô có tinh thần làm việc hăng say, ban ngày trừ bữa trưa ở căn tin nhân viên tầng ba cô căn bản chưa bao giờ rời khỏi văn phòng, cô thường xuyên làm việc đến đêm khuya.
Cô nghĩ mình có thể yên bình như vậy cho đến ngày báo thù. Nhưng khi cô và Nam Cung Dạ gặp lại nhau, bọn họ như thể đang bị kéo bởi một sợi dây vô hình.