• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 9: Cọng rơm cuối cùng
Tùy tiện mời một người đàn ông thuê nhà cùng thật sự có hơi kỳ lạ.
Tố chất tâm lý của Trương Hân Nghiêm rõ ràng không tốt, không giấu được vẻ mặt đang đỏ lên, mất tự nhiên nói: “Hai người đừng hiểu lầm, để Vương Hám Dao sống cùng tôi, như vậy tôi có thể cùng đi học cùng tan học với em ấy, sẽ không bị đám thiếu niên hư hỏng kia dẫn đi, hơn nữa tôi là giáo viên tiếng Anh, có thể dạy kèm cho em ấy, hai người chỉ cần chia tiền thuê nhà là được, tôi sẽ không thu bất kỳ phí dạy kèm nào, thế nào?”
Những lời này được nói ra một cách cẩn thận, Trương Hân Nghiên chớp mắt, cảm thấy có chút bối rối!
Cô ấy hoàn toàn không chắc liệu mình có thể thuyết phục được Trần Phong và Vương Hâm Dao hay không!
Người phản đối đầu tiên đương nhiên là Vương Hâm Dao, cô ấy cau mày bĩu môi, thật sự sắp phát điên.
“Em đã quen sống một mình rồi, không cần phải chuyến, hơn nữa tại sao lại muốn em ở cùng với cậu?”
Đến sàn nhảy của quán bar lắc lư, nửa đêm xem các anh đẹp trai livestream đã sớm trở thành thú vui hàng ngày của cô ấy sau giờ học.
Nếu dọn đến nhà cô giáo Trương, vậy thì chỉ có thể là một cô gái ngoan, không thể làm gì nữa, cuộc sống còn gì ý nghĩa!
Hơn nữa Trần Phong chỉ là một ông cậu giả mà cô ấy mời tới, nếu thật sự phải ở cùng nhau thì lại là chuyện gì!
“Đúng vậy, tại sao lại muốn tôi ở cùng hai người? Nếu như muốn dạy kèm cho Hâm Dao thì một mình cô giáo Trương là được rồi, một người đàn ông trưởng thành như tôi sống cùng hai người không phải có chút bất tiện sao?”
Mượn lời của Vương Hâm Dao, Trần Phong dùng ánh mắt đầy ẩn ý nhìn Trương Hân Nghiên.
Ánh mắt đảo qua người đẹp có một không hai này, trong lòng thầm nghĩ, nếu thật sự phải sống cùng nhau, chắc chắn là chuyện tốt khiến ai cũng phải ghen tị.
Trương Hân Nghiên chột dạ, mập mờ nói: “Dù sao Vương Hâm Dao cũng còn là trẻ vị thành niên, xa nhà lâu ngày nhất định phải có người giám hộ!”
Mặc dù lý do này hơi kỳ lạ, nhưng dù sao cũng có lý do!
Trần Phong liếc nhìn Vương Hâm Dao, cô nhóc kia mím môi, trên mặt viết chữ “khó chịu” thật lớn.
Hắn không vội trả lời Trương Hân Nghiên, nhưng trong lòng thầm đoán, Trương Hân Nghiên trải qua nhiều biến cố như vậy, rõ ràng là đang nhắm vào hắn, chắc chắn cô ấy nhìn trúng bản lĩnh của hắn, muốn có một vệ sĩ ở bên cạnh.
Tính toán này, mẹ nó thật đúng là rất vừa ý!
Nhưng nếu là như vậy, vụ bắt cóc ngày hôm qua chắc hẳn là có người sai khiến, đây chính là lời mà ba tên bắt cóc đã nói, bọn chúng muốn đối Trương Hân Nghiên lấy tiền.
Nói như vậy, kim chủ đứng sau lưng mới là người muốn bắt cóc Trương Hân Nghiên!
Ngoại trừ dáng vẻ xinh đẹp ra, Trương Hân Nghiên còn là một nhà giáo nhân dân an phận thủ thường, đương nhiên sẽ không gây thù chuốc oán với người khác.
Kim chủ cũng không nhắm vào nhan sắc của cô ấy mà tới, bằng không ba tên bắt cóc kia đã không dám làm càn như vậy.
Nghĩ thế nào thì đằng sau cũng phải có nguyên nhân sâu xa nào đó!
Nhưng mà mặc kệ là nguyên nhân gì, chắc chắn Trương Hân Nghiên vẫn đang gặp nguy hiểm, tình trạng hiện tại của cô ấy là điển hình của cái gọi là mất bò mới lo làm chuồng!
“Cỏ giáo Trương, còn đâu là quyền tự do của em chứ, tuy rằng cô là giáo viên của em, nhưng không thế đưa ra quyết định thay em!”
Thấy Trần Phong hồi lâu không nói chuyện, Vương Hâm Dao lại tỏ rõ thái độ của mình một lần nữa!
Rất quyết tâm!
Làm gì có đạo lý thu hồi niềm vui của mình? Dù sao cô ấy cũng không muốn bị trói buộc!
Trương Hân Nghiên hơi thất vọng, nhưng cô ấy vẫn không bỏ cuộc, dùng đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm vào Trần Phong!
Cô ấy hy vọng rằng bậc cha chú như Trần Phong có thể quyết định thay Vương Hâm Dao, coi như giúp đỡ chuyện học tập của Vương Hâm Dao mà đồng ý chuyện này!
Đây là hy vọng cuối cùng của cô ấy.
Trần Phong cười khố lắc đầu, đôi mắt to đầy vẻ khấn cầu của Trương Hân Nghiên thật sự khiến hắn mềm lòng muốn đồng ý.
Nhưng mà hắn chỉ là một ông cậu giả, là kẻ giả mạo, hoàn toàn không thể quyết định thay cô nhóc này.
Tuy nhiên, hắn thật lòng hy vọng Vương Hâm Dao có thế được quản lý, nỗ lực trong năm cuối cùng này một lần, thi đậu vào một trường đại học tốt, như vậy mới có thể khiến Vương Vũ đã chết cảm thấy được an ủi.
Sau khi hạ quyết tâm, Trần Phong quyết định thuyết phục cô nhóc đang không an phận này.
“Cục cưng, có tin nhắn!”
Vừa định nói chuyện, lại nghe thấy tiếng thông báo tin nhắn trên điện thoại di động của Vương Hâm Dao vang lên.
Tiếng chuông báo này rất có cá tính, có lẽ là giọng nói của một anh trai cực phấm nào đó tải xuống từ trên mạng, rất dịu dàng, khiến Trần Phong nghe đến nối da gà!
Nghe thấy âm thanh này, Trương Hân Nghiên cũng cau mày chán ghét, cảm thấy vô cùng ấu trĩ!
Vương Hâm Dao mím môi lấy điện thoại di động mặt sau được đính đá sáng lấp lánh ra, sau khi nhìn vài giây, sắc mặt cô ấy đột nhiên thay đổi, trở nên hoảng hốt.
“Hửm?”
Sự thay đối biếu cảm trên gương mặt của Vương Hâm Dao khiến Trần Phong hơi nghi ngờ, hắn nheo mẳt nhìn sang điện thoại di động của Vương Hâm Dao.
Nhưng cô nhóc này lại rất nhanh tay, trực tiếp khóa màn hình.
“Cô Trương, cô vừa nói sẽ để em và cậu em đến ở nhà cò, có thật không?”
Sau khi lấy lại tinh thần từ trong vẻ hoảng hổt, dáng vẻ của Vương Hâm Dao chợt trở nên chân thành, lộ ra hai lúm đồng tiền trên má, có chút nịnh nọt hỏi.
“Là thật Ị”
Trương Hân Nghiên gật đầu, sự thay đổi thái độ của Vương Hâm Dao khiến cô ấy hơi ngạc nhiên!
“Vậy thì em đồng ý. Hôm nay tan học em sẽ chuyến, nhưng mà cậu em, em cũng không thể quyết định thay cậu ấy!”
Vương Hám Dao vừa rồi còn liều chết chống cự bây giờ lại trực tiếp đồng ý.
Trằn Phong dùng ánh mắt nghiền ngẫm nhìn Vương Hâm Dao, nhưng cũng không nói gì, chỉ cảm thấy mình có thể tiết kiệm vài lời.
“Reng-”
Trương Hân Nghiên vui mừng khôn xiết, đang định nói gì đó thì chuông vào lớp vang lên.
Tiếng nhạc chuông chói tai khiến ba người ngừng nói chuyện.
“Em vào lớp học trước đi, chuyện còn lại cô sẽ bàn với cậu của em!”
Tiếng chuông vừa dừng lại, Trương Hân Nghiên gật đầu với Vương Hâm Dao, mỉm cười nói!
Mặc dù không biết tại sao Vương Hâm Dao lại đột nhiên thay đối thái độ, nhưng cuối cùng cô ấy cũng đã đồng ý!
Vương Hâm Dao chạy ra khỏi văn phòng, nhưng trước khi rời đi còn làm mặt quỷ với Trần Phong.
Trần Phong bất đắc dĩ lắc đầu, cười khổ!
“Vương Hâm Dao đã đồng ý, vì chuyện bài vở của cô bé, tôi hy vọng anh với tư cách là phụ huynh có thể cán nhắc!”
Đối mặt với Trần Phong, Trương Hân Nghiên lại một lần nữa bày tỏ thái độ chân thành khuyên nhủ.
Trần Phong kéo ghế từ bàn làm việc khác qua, châm một điếu thuốc, rít một hơi rồi ngậm trên khóe miệng.
Hắn ngồi đối diện Trương Hân Nghiên, bắt chéo chân, vô cùng tùy ý nói: “Vừa rồi giả làm phụ huynh, toàn thân đều cứng đờ, chúng ta cũng coi như người quen cũ, ở đây cũng không có người ngoài, tôi thoải mái một chút!”
Nhìn thấy Trần Phong khôi phục lại dáng vẻ lưu manh của mình, Trương Hân Nghiên lập tức cảm thấy chán ghét.
“Chúng ta đừng vòng vo nữa, ha ha, thẳng thắn đi, cô không phải đang muốn giúp Vương Hâm Dao học tập, rõ ràng là đang nhìn trúng anh đây, tuy rằng ngoại hình của cô bình thường, dáng người cũng không nổi bật, nhưng thấy cô say mê anh đây như vậy, anh đây sẽ miễn cưỡng ở cùng với cô vậy!” Trần Phong rất không biết xấu hổ.
“Anh đúng là đồ vô sỉ, nói lung tung cái gì đó?”
Trương Hân Nghiên tức giận đến mức lồng ngực phập phồng, cô ấy nắm chặt bàn tay trắng hồng, chỉ hận không thế nhét một cuộn giấy vệ sinh vào miệng Trần Phong đề bịt miệng hắn lại.
Bây giờ cô ấy rất hối hận, lẽ ra không nên mời tên vô liêm sỉ này đến sống cùng mình, thật đúng là đang dẫn sói vào nhà!
Hơn nữa, ngoại hình và vóc dáng luôn là sự tự tin của cô ấy, không ít đàn ông xếp hàng theo đuổi cô ấy.
Bây giờ lại bị tên vô liêm sỉ này nói này không đáng một đồng, thật sự rất đáng giận!
Trần Phong hoàn toàn không quan tâm Trương Hân Nghiên tức giận đến mức nào, thản nhiên nói: “Tức giận có hại cho cơ thể, cau mày sẽ làm tăng nếp nhăn, tôi làm người đàn ông của cô, không chỉ có thể xem phim đi dạo phố như những người trẻ tuổi kia mà còn là kim bài bảo vệ, điều quan trọng nhất là có thế bảo vệ cô được an toàn!”
Trần Phong còn cố ý nhấn mạnh câu cuối.
Trương Hân Nghiên sửng sốt, cơn giận biến mất một nửa.
Cô ấy cũng không ngốc, lập tức hiểu được, tên vô liêm sỉ này đã sớm nhìn thấu tâm tư của cô ây.
“Đúng vậy, dạy bù bài vở cho Vương Hâm Dao chỉ là cái cớ, tôi muốn anh bảo vệ tôi, nói thẳng đi, anh có đồng ý hay không?”
Nếu đã bị phát hiện, Trương Hân Nghiên dứt khoát thẳng thắn, sắc mặt trở nên cứng rắn.
Cô ấy cảm thấy bản thán thật sự điên rồi, vậy mà lại đến mức mất bò mới lo làm chuông thế này, để một người đàn ông chỉ mới gặp một lần bảo vệ mình.
Nhưng mà cô ấy thật sự không còn cách nào khác, đây là cọng rơm cuối cùng của cô ấy!
Trần Phong không khỏi buồn cười, tức giận nói: “Cô giáo Trương, thái độ cứng rắn này của cô là thái độ dùng để cầu xin người khác hay sao?”
Cơ thể mềm mại của Trương Hân Nghiên run rấy, cô ấy đứng dậy: “Quên đi, coi như tôi chưa nói gì!
Cô ấy c’âm cuốn sách tiếng Anh trên bàn lên, chuẩn bị giẫm trên giày cao gót rời đi.
Tiếng bước chân vang vọng, bản thân cô ấy cũng không hiểu mình tức giận cái gì, lại vô cùng thất vọng về bản thân, không hiếu mình đang làm gì!
Chỉ là trong lòng cô ấy tuyệt vọng, muốn tìm ai đó để bảo vệ mình.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, đây là một chuyện cực kỳ buồn cười.
“Công việc này, anh đây nhận!”
Một giọng nói trầm đục đột nhiên vang lên, Trương Hân Nghiên bất giác dừng lại.
“Nếu không muốn tôi làm người đàn ông của cô, vậy có thể coi như tôi là người làm thuê cho cô, phải có tiền công.”
“Anh ra giá đi!” Cô ấy quay đầu lại nhìn Trần Phong, cắn môi kìm nén cảm xúc.
Trần Phong đồng ý đã là rất bất ngờ, lại còn khiến cô ấy có một loại cảm động mãnh liệt.
Dáng vẻ giả vờ mạnh mẽ này khiến một cô gái vẫn luôn độc lập kiên cường như cô ấy có chút ngại ngùng của thiếu nữ, tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng trong lòng lại đang gợn sóng, chỉ có thể mắng bản thân bình tĩnh lại.
Dù sao thì với tính cách của tên chết tiệt này, nhất định sẽ há mồm cắn lớn, cô đã chuấn bị sẵn tâm lý đố máu.
“Mỗi ngày một bao thuốc lá, một bữa cơm chiều, cơm nhất định phải do đích thân cô nấu, thế nào? Cái già này có hợp lý không?” Trần Phong thản nhiên nói.
“Chỉ thế thôi à? Hết rồi?”
Trương Hân Nghiên định đố máu một trận mở to hai mắt, tên khốn không có lợi không làm này lại chỉ đòi một bao thuốc lá, một bữa cơm?
“Nếu không muốn thì quên đi!” Trần Phong nhún nhún vai.
“Đồ ăn tôi nấu rất dở, cấn thận đầu độc chết anh đấy!”
Trương Hân Nghiên trợn mắt nhìn Trần Phong, quay trở lại.
Cô ấy giả vờ tức giận ném cuốn sách tiếng Anh lên bàn, nhưng thực ra trong lòng lại đang đắc ý mỉm cười.
“Anh đây miễn nhiễm tất cả loại độc!” Trần Phong cười nói.
Trương Hân Nghiên cũng suýt nữa bật cười, cô ấy giả vờ không quan tâm: “Anh chắc chắn có thể bảo vệ tôi? Tiếp theo còn có nhiều người lợi hại hơn muốn đối phó với tôi!”
Điếu thuốc đã cháy gần hết, Trần Phong rít một hơi cuối cùng, dùng hai đầu ngón tay kẹp đầu mẩu thuốc lá, rồi lại dùng ngón cái dập tắt điếu thuốc!
Hắn ném tàn thuốc vào thùng rác, vô cùng bá đạo nói: “Tôi đã nói sẽ bảo vệ cô, vậy thì trên thế giới này sẽ không có bất kỳ ai có thể làm tổn thươnq cô, nqay cả ônq trời cũnq khònq thể!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK