• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 27: Giả mạo
Nhất thời Dương Tiên cảm thấy tràn đầy sức lực, ông ta hếch khuôn mặt tròn vo lên.
Ông ta nói với người đàn ông trung niên: “Phó chánh Lý, ông nhìn cháu trai của ông xem, bị người ta đánh thành cái dạng gì rồi kìa.”
Người đàn ông trung niên tên thật là Lý Đồng Châu, ông ta nhìn đầu và chân của Dương Vĩ đầy máu, sắc mặt tái nhợt, trông vô cùng chật vật.
Ông ta khẽ cau mày hỏi: “Sao lại thành ra thế này?”
Dương Vĩ đang thấy cực kỳ tủi thân, anh ta trút bỏ hết mọi đau đớn và bất bình, cứ thế bật khóc oa oa.
Anh ta chỉ vào Trần Phong và nói với giọng nức nở: “Chú Lý, chính là cái tên giao hàng kia, hắn dùng súng bắn vào đầu gối cháu, dùng gạt tàn đập vào đầu cháu. Cháu… cháu, chú phải làm chủ thay cho cháu đó.”
“Cái gì? Vết thương trên chân con là do súng gây ra sao?”
Dương Tiên chấn động, lập tức ông ta mở to hai mắt và kêu lên.
Vừa rồi chỉ để ý đến trên chân con trai mình có máu, ông ta còn tưởng vết thương đó do thủy tinh làm xước.
vết thương do súng gáy ra? Đây không phải là muốn làm phản hay sao?
Khuôn mặt mập mạp của ông ta run lên, nghiến răng nghiến lợi nói: “Phó chánh Lý, dùng súng hành hung, nhanh chóng bắt tên giao đồ ăn này đi.”
Lý Đồng châu quay đầu nhìn về phía Trần Phong, vẻ bình thản đó rất tương xứng với khí chất nho nhã của hắn.
“Cậu nói xem nào?” ông ta hỏi Trần Phong.
“Phó chánh Lý, ông còn hỏi gì nữa? Chẳng lẽ con trai tôi có thể nói dối sao? Mau bắt phần tử hành hung này lại đi.” Dương Tiên thúc giục với thái độ cực kỳ bất mãn.
Còn muốn hỏi cái gì nữa, chỉ cần bắt hắn về và nhốt lại rồi từ từ xử lý.
Tuy nhiên, Lý Đồng Châu lại giơ tay ra hiệu cho ông ta bình tĩnh lại và không cần nóng vội.
Trần Phong khẽ nhún vai, hắn cười nói: “Tôi chỉ là một người qua đường, trông thấy nơi này náo nhiệt nên nhìn lâu một chút, còn về phần nố súng hay đánh người gì đó thì tôi không có làm, các ông không thế cậy có nhiều người mà đổ tội cho tôi được.”
Vừa rồi Trần Phong còn cực kỳ hung tợn, nháy mắt đã biến thành dáng vẻ thật thà chân chất.
Hơn nữa vừa mở miệng là đã đùn đấy hết tất cả mọi việc.
“Chú Lý hắn.”
Dương Vĩ vừa cuống cuồng vừa căm giận, hiện tại tên điên này lại dám giở trò vô lại.
Nhưng khi anh ta đang định giải thích sự việc giống như cha mình thì bị Lý Đồng Châu giở tay cắt ngang.
Dương Tiên lộ ra vẻ mặt kỳ quái, ông ta có chút không hiểu được người bạn lâu năm này.
Lý Đồng châu suy nghĩ một chút, sau đó ông ta nói với cấp dưới: “Đi, khám xét người hắn và tìm xem có súng thì lấy ra.”
Khi nghe thấy có súng, nhất thời cấp dưới của ông ta cảm thấy căng thẳng và chĩa súng vào Trần Phong.
Hai người trong sổ bọn họ bước tới và sờ soạng khắp người Trần Phong.
“Hai đồng chí này, chúng ta đều là đàn ông, có vài chỗ riêng tư cũng không nên đụng chạm bừa bãi đâu.”
Trần Phong rất lãnh đạm, mặc dù bị đàn ông đụng chạm vào rất kỳ quái nhưng hắn vẫn rất hợp tác.
“Không phát hiện ra súng.”
Sau khi hai người hoàn thành việc tìm kiếm, họ nói với Lý Đồng châu.
“Cái gì? Không có sao? Cái này.”
Nhất thời Dương Vĩ trợn tròn hai mắt, anh ta hoàn toàn mờ mịt.
Sao có thể như vậy được, lúc đó Trần Phong có ba khấu súng, trên người có hai khẩu và trong tay có một khẩu, làm sao có thể đột nhiên biến mất được?
Không chỉ Dương Vĩ, hầu như tất cả mọi người đều có chút ngơ ngác.
Mọi người đều nhìn thấy rõ ràng rằng Trần Phong có cầm súng, vậy tại sao lại biến mất một cách không thế hiếu nổi như thế?
“Nhìn xem, đổ oan cho một người tốt rồi đó.” Trần Phong mỉm cười, hắn dùng tay phải chỉ vào Dương Thuận Dân và nói với Lý Đồng châu: “Vị quan lớn này, tôi biết ai có súng, chính là người này, còn có hai cấp dưới của anh ta là cảnh sát giả. Đúng rồi, những cảnh sát này đều là giả. Nếu mấy người không tin thì có thế kiểm tra số hiệu cảnh sát của bọn họ.”
Ngay khi những lời này được thốt ra, tất cả mọi người đều hãi hùng nhìn Dương Thuận Dân.
Trần Phong lại dám nói những cảnh sát do Dương Thuận Dân dẫn đến đều là giả, quả thật là không khiến người ta sợ chết khiếp thì không dừng.
“Lục soát ba người bọn họ đi.”
Không chút do dự, Lý Đồng châu vung tay ra lệnh.
“Không được nhúc nhích.”
Dương Thuận Dân đố mồ hôi đầm đìa, anh ta hoảng sợ lùi lại phía sau nhưng đã bị người ta chĩa súng vào đ’âu.
Chỉ trong chốc lát, người ta tìm thấy súng lục trong người anh ta và hai người dưới trướng của anh ta.
Cảnh tượng quái dị này khiến mọi người cực kỳ hoảng sợ.
Vì sao khấu súng trên người Trần Phong lại chạy qua người của Dương Thuận Dân và cấp dưới của anh ta, đây là trò ảo thuật sao?
Tuy nhiên, khi nhìn thấy tình cảnh này, Trương Hân Nghiên rất ngạc nhiên nhưng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Trần Phong thật sự có chút thần kỳ.
“Mày làm cái quái gì với tao vậy, tao sẽ không để yên cho mày đâu.” Dương Thuận Dân chửi rủa Trần Phong, nhất định là vừa rồi Trần Phong giả vờ đi đến bên cạnh cửa sổ rồi vô tình đưa tay nhét khẩu súng lục vào túi của bọn họ.
Nhét một khấu súng nặng như vậy vào túi của anh ta mà anh ta lại không có phản ứng gì, điều này thực sự khó tin.
Trần Phong nở một nụ cười cực kỳ thành thật, hắn buông thõng hai tay và nói: “Anh đang nói cái gì vậy, sao tôi nghe không hiếu? Chỉ là anh cũng quá đần độn rồi, súng của cảnh sát nước ta là súng ngắn loại 92 được sản xuất trong nước. Cái mà anh cầm là do nước Sa chế tạo, không phải loại 92. Sao nhỉ, anh là cảnh sát của nước Sa à?”
“Còn nữa, anh nhìn bộ đồng phục mà các anh đang mặc đi, là giả thì cũng thôi đi, vậy mà trên ngực của hai người lại mang số hiệu cảnh sát giống nhau, đầy sơ hở như vậy mà còn muốn lừa gạt người khác, quả thực buồn cười.”
Mọi người đều nhìn về phía cấp dưới của Dương Thuận Dân, quả nhiên có hai người mặc đồng phục có số hiệu cảnh sát giống nhau.
Một lỗ hống lớn như vậy, thế mà lúc trước không có người nào phát hiện ra.
“Thật lợi hại.”
Trương Thịnh Hào vô cùng khâm phục, chàng trai trẻ này thực sự quá lợi hại.
Mặc dù Trần Phong khá điên cuồng, nhưng cũng không phải là không có đầu óc, ngay từ đầu hắn đã biết đám người này là giả.
Nguyên nhân vừa nói chỉ là một phần, còn có một điểm quan trọng hơn.
Vào ngày hôm qua, hắn đã gọi điện cho một người thần bí, yêu cầu người đó cảnh cáo Đường Chính Phong, đồng thời nghiêm cấm cấp dưới không được tự ý điều động cảnh sát, càng không thế tự tiện mang theo súng.
Tất cả những gì hắn làm chính là vì dự đoán được Đường Hùng sẽ dựa vào thế lực của Đường Chính Phong đế tự điều động lực lượng cảnh sát đến uy hiếp Trương Thịnh Hào.
Vừa rồi Đường Chính Phong nhận điện thoại, đoán chừng là bị lãnh đạo khiển trách nên thái độ mới thay đối hẳn như vậy.
Với tiền đề này, Trần Phong gần như chắc chắn bất kế người mà Dương Thuận Dân mang đến là thật hay giả, nhất định là muốn lừa gạt Đường Chính Phong.
Sau khi đến đây, nhìn thấy đồng phục và súng của họ thì hắn càng thêm chắc chắn với phỏng đoán của mình.
Nhưng hắn không ngờ nhóm người này lại to gan lớn mật đến mức này, hơn chục cảnh sát giả, quả thực là một cái bẫy để đẩy Đường Chính Phong vào chỗ chết.
Cho nên với những căn cứ này, dù có ra tay tàn ác với Dương Vĩ và Đường Hùng, hắn cũng không cần lo lắng.
Bởi vì chỉ cần nắm bắt được việc cảnh sát giả mạo này là có thế bất khả chiến bại.
Tất nhiên, ngoại trừ hắn ra thì những người khác trong phòng đều bị lừa.
Kể từ khi Dương Thuận Dân bước vào, ngoài hắn ra thì không ai nghi ngờ tính xác thực của bọn họ.
Bởi vì Trương Thịnh Hào biết Dương Thuận Dân và biết thân phận của Đường Hùng, cho nên ông ta vô thức thừa nhận thân phận của đối phương và cũng không nghi ngờ mà đi xác minh lại.
Về điếm này, Trần Phong lại có chút thất vọng.
Dù sao Trương Thịnh Hào cũng lăn lộn hơn mười năm, bị một mánh khóe nhỏ như vậy đánh lừa thì không đúng tiêu chuẩn lắm.
Về việc lặng lẽ nhét súng cho Dương Thuận Dân và cấp dưới của anh ta, thủ đoạn nhỏ này chỉ là một việc cỏn con đổi với Trần Phong.
“Tôi.” Dương Thuận Dân sửng sốt, khuôn mặt ngập tràn hoảng sợ.
Khi Lý Đồng Châu đến, anh ta đã hoảng loạn và thầm mắng Dương Tiên cả hàng ngàn lần ở trong lòng.
Nếu như không phải tên đần này gọi Lý Đồng Châu tới đây thì anh ta nhất định có thể che giấu được.
Hiện tại đã bị vạch trần, lỗi này không hề nhỏ.
Anh ta tuyệt vọng nhìn về phía Đường Chính Phong và hét lên: “Cục trưởng Đường, ông phải cứu tôi, đều là do Đường Hùng nhờ tôi làm việc này.”
Đường Chính Phong tức giận muốn nố tung, tên này thành sự không đủ mà bại sự thì có thừa, thật sự là ngu không tả nối.
Hôm qua, lão lãnh đạo đã gọi điện cho ông ta và cảnh báo rằng Đường Hùng có thể gây chuyện, dặn dò ông ta khỏng được đế cấp dưới trút giận thay cho Đường Hùng, phải quản lý cấp dưới thật nghiêm ngặt và kiểm soát chặt chẽ súng ống.
Để ngăn chặn lỗ hổng này, ông ta đã đặc biệt ra lệnh nghiêm cấm những người thân tín trong cục của mình, bao gồm cả Dương Thuận Dân đế họ không được phép tùy ý hành động, đồng thời ra lệnh cho bọn họ không được đeo súng trong khoảng thời gian này.
Ai biết được tên ngu Dương Thuận Dân này
lại vì lấy lòng Đường Hùng mà đã làm ngơ trước lời nói của ông ta.
Bọn họ còn to gan lớn mật, không biết từ đâu tìm đến một nhóm người giả danh cảnh sát, thậm chí còn kiếm được ba khấu súng.
Khi mới bước vào và nhìn thấy cảnh tượng này, ông ta ước gì có thể lôi Dương Thuận Dân ra ngoài và bắn chết anh ta.
Vì con trai, ông ta chỉ có thế giả vờ không biết gì, đợi chuyện hôm nay kết thúc rồi mới giải quyết.
Ai biết Dương Tiên lại nối điên đi tìm phó chánh Lý đến đây, cứ thế sự việc lần này đã bị vach trần.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK