• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 17: Khí thế to lớn
Hôm sau là thứ bảy, một ngày cuối tuần đẹp trời.
Vương Hâm Dao lén xem buổi phát sóng trực tiếp của các anh chàng đẹp trai vào lúc nửa đêm nên đã ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao.
Trần Phong lại dậy rất sớm và cãi nhau với Trương Hân Nghiên cho tới trưa, mãi đến khi đánh thức Vương Hâm Dao đầu tóc rối bời mới tính là kết thúc.
Giao hàng không có ngày nghỉ, sau khi thay quân áo giao hàng, Trần Phong lại đi làm.
Trương Hân Nghiên cũng rất chuyên nghiệp, lại bắt đầu giải thích nghi hoặc đổi với các câu hỏi của Vương Hâm Dao.
Vừa đến cuối tuần, Trần Phong đưa đồ ăn bên ngoài lại tương đổi theo quy tắc, Phật hệ, nhận đơn đặt hàng chỉ là thứ yếu, trọng tâm chính là ngắm người đẹp.
*Phật hệ có thế định nghĩa là “Thế nào cũng được, không cầu mong, không tranh cướp, xem nhẹ tất thảy, vạn sự tùy duyên.
Mà đi đâu ngắm người đẹp như thế nào, cũng cần có những lưu ý.
Muốn ngắm những cô gái thuần khiết và xinh đẹp thì nhất định phải đến thành phố đại học!
Các người đẹp ở đây không chỉ trẻ đẹp mà còn non nớt, toát lên khí chất trẻ trung trong sáng, luôn có thể làm cho tâm tình người ta thoải mái như gió xuân.
Nếu muốn nhìn thấy những người đẹp mặc đồ thời trang và gợi cảm, vậy đương nhiên là sẽ phải đến một sổ trung tâm mua sắm lớn.
Rất nhiều người đẹp đi mua sắm ăn mặc chỉn chu và táo bạo hơn, với tất chân quấn đùi đẹp, luôn có thể làm cho người ta hưng phấn như uống rượu mạnh!
Lắc lư hơn nửa ngày, nhận hơn mười đơn hàng, Trần Phong nhàn nhã ngồi trên chiếc xe máy điện nhỏ và kết thúc công việc!
“Gâu gâu gâu~”
Lúc vừa tới khu dân cư Lâm Nghiệp, điện thoại di động trong lòng ngực bỗng nhiên vang lên.
Hắn mở điện thoại ra xem thì thấy lại là Vương Hâm Dao gọi tới, lập tức hắn có một dự cảm không tốt.
“Làm sao vậy?” Trần Phong vừa dựng xe điện, vừa hỏi.
Vương Hâm Dao hiển nhiên rất là lo lắng, bối rối nói: “Chú Trần, không xong rồi, cô Trương bị
người ta bắt đi rồi!”
“Nói tỉ mỉ hơn đi, bị ai bắt?” Trần Phong nhíu mày.
Vương Hâm Dao có chút mơ hồ: “Tôi cũng không biết, chỉ nghe thấy hiệu trưởng trường học gọi cho cô Trương, bảo tạm thời đình chỉ công tác của cô ấy, nhưng mà một lúc sau, có năm người mặc đồ đen đi tới, trông cũng không phải người tốt, hình như tên cầm đầu nói muốn mang cô Trương đến KTV Túc Tinh để giải quyết chuyện gì đó!”
“KTV Túc Tinh? Được, tôi biết rồi, cô ngoan ngoãn ở nhà đừng chạy lung tung!”
Trần Phong cúp điện thoại, tăng tốc độ xe lên mức tối đa, xem ra là Dương vr đứng phía sau mọi chuyện.
“KTV Túc Tinh này, nghe tên đã biết là cha của Trương Hân Nghiên mở.”
Đưa Trương Hân Nghiên tới đó, tám phần là Dương Vĩ gây áp lực cho cha Trương Hân Nghiên, muốn trực tiếp xử lý việc này.
Ôi chao, lần này thì vui rồi!
“Bắt lấy anh ta cho tôi!”
Trần Phong đang định quay xe lại thì đột nhiên, bảy tám người đàn ông từ cửa khu dân cư Lâm Nghiệp bước ra.
Bọn họ bày ra khí thế hung hăng bao vây Trần Phong!
Trong hành lang mờ mịt, thỉnh thoảng có những người phụ nữ ăn mặc hở hang đi qua cười nói!
Hai bên đều là phòng KTV, tiếng hú hét liên tục vang lên.
Trương Hân Nghiên đi theo sau một người đàn ông trung niên, cô ấy cau mày, rất hiển nhiên là không thích không khí nơi này.
Vốn dĩ cô ấy không muốn đến, nhưng lại biết được Dương Vĩ và Đường Hùng đều ở đây đế giải quyết chuyện ngày hôm qua, nếu không đến thì sẽ phong tỏa KTV của cha.
Nghĩtới nghĩ lui, chuyện này cuối cùng vẫn phải giải quyết, có cha ở đây, ít nhiều cũng có chút sức mạnh, cho nên cô ấy mới tới.
Thực ra người đàn ông trung niên là chú của Trương Hân Nghiên, Từ Thiên Thành, coi như là một trong những nguyên lão của Túc Tinh hội, là một người đàn ông nói năng thận trọng.
Cuối cùng, Từ Thiên Thành đấy cửa một phòng riêng sang trọng nhất, bên trong vang lên một tiếng hát lạc điệu vô cùng khó nghe.
Người hát chính là Dương Vĩ!
Nhìn thấy Trương Hân Nghiên đi vào, anh ta buông micro xuống, cười nham hiểm và không ngừng đánh giá Trương Hân Nghiên.
Hôm nay Trương Hân Nghiên mặc một chiếc váy dài màu hồng nhạt, tất chân màu đen ở trong giày cao gót thủy tinh, xinh đẹp đến mức Dương Vĩ suýt chảy nước miếng.
Trương Hân Nghiên vẫn cau mày và dùng ngón trỏ tay phải bịt mũi!
Bên trong không khí ngột ngạt và có mùi khó chịu!
Ánh đèn càng tối hơn, ước chừng có bảy tám tên đàn ông to lớn đứng ở một bên.
Có ba người đàn ông ngồi trên ghế sofa ở giữa, cùng với hai nhân viên rót rượu hở hang!
Một người là Dương Vĩ đang hát, một người là Đường Hùng tay trái bó thạch cao sắc mặt khó coi.
Còn có một người đàn ông lớn tuổi với mái tóc vuốt ngược và đôi mắt tam giác u ám, người này chính là cha của Trương Hân Nghiên, Trương Thịnh Hào!
Trương Thịnh Hào thậm chí còn không nhìn vào con gái mình, chỉ vung tay lên để hai cô gái rót rượu nhanh chóng rời khỏi phòng.
Từ Thiên Thành tắt nhạc, bật đèn lên khiến cả phòng lập tức sáng lên.
“Hân Nghiên, đến rồi thì lại đây ngồi đi!”
Cuối cùng ông ta cũng ngấng đầu lên, nhưng trên mặt không có chút cảm xúc nào, Trương Thịnh Hào dường như không mấy quan tâm đến đứa con gái mà ông ta đã ba năm không gặp.
Thái độ như vậy khiến cho Trương Hân Nghiên đau đớn trong lòng, cô ấy quật cường đứng tại chỗ, lạnh lùng nói: “Tôi đứng đây, có gì thì cứ nói đi!”
Tuy giọng điệu lạnh lùng nhưng dưới ánh sáng rực rỡ, cô ấy có thể thấy rõ mái tóc của cha mình đã trắng hơn rất nhiều và những nếp nhăn trên mặt cũng đã tăng lên rất nhiều.
Chỉ trong ba năm ngắn ngủn, cha cô ấy đã thay đối nhiều đến mức cô ấy gần như không còn nhận ra ông nữa.
Trong lòng cô ấy không ngừng co rút, có chút cảm xúc không giải thích được đang quay cuồng!
“Được, cha nói thẳng cho con biết, cha đã nghe nói chuyện ngày hôm qua giữa con với cậu Dương và cậu Đường rồi, mặc kệ đúng sai gì nhưng cậu Đường bị thương, chúng ta cũng nên bồi thường, cha đã đế cho chú hai con dần người đi tìm cái tên giao hàng ngày hôm qua, cũng đã đồng ý với cậu Đường, nhất định phải mang về
một người tàn tật!”
Nghe được câu này, trong lòng Trương Hân Nghiên căng thẳng và lo lắng cho Trần Phong.
“Chuyện này không liên quan gì đến Trần Phong, đều là lỗi của tôi, có gì cứ nhằm vào tôi đây này, đừng động đến Trần Phong!”
Có thể khiến cho cha thấp hèn như thế, cô ấy hiểu được là mình đã đánh giá thấp năng lực của Dương Vĩ và nghĩ mọi chuyện một cách đơn giản.
Tinh hình hiện tại rõ ràng là vô cùng tồi tệ, cha cô ấy muốn bắt Trần Phong đến để lấy lòng Dương Vĩ.
Hành vi này, quả thực đáng xấu hố!
Nói như vậy, cô ấy lại cảm thấy mình có lỗi với Trần Phong, cô ấy không hy vọng Trần Phong có thế bảo vệ mình, giờ đây cô ấy chỉ cầu không liên lụy đến Trần Phong, dù sao nguyên nhân xảy ra chuyện đều là do cô ấy mà ra!
Thái độ của Trương Hân Nghiên khiến cho mọi người có một ảo giác, đó chính là Trương Hân Nghiên vô cùng quan tâm đến Trần Phong.
Đặc biệt là Dương Vĩ vẫn luôn theo đuổi Trương Hân Nghiên, ngay lập tức vô cùng tức giận.
Anh ta thực sự không hiếu tại sao Trương Hân Nghiên lại thích một người giao hàng.
“Hai người thật đúng là tình cảm thắm thiết, hôm nay tôi nhất định phải giết chết cái tên giao hàng này, xem cô có thể làm gì?”
Dương vr nghiến răng nghiến lợi tự hỏi rất nhiều lần, nhưng vẫn không nghĩ ra được rốt cuộc mình thua ở đâu!
Nhưng mà sở dĩ hôm nay anh ta đến địa bàn của Trương Thịnh Hào cũng còn có nguyên nhân khác, bởi vì anh ta tìm được điểm yếu của Trương Hân Nghiên!
Cả ngày hôm qua anh ta đã nhờ người tìm kiếm chỗ ở của Trương Hân Nghiên, cuối cùng lại biết được thân phận cha của Trương Hân Nghiên.
Thật trùng hợp, gần đây Trương Thịnh Hào vừa vặn có việc nhờ cha của anh ta làm.
Lần này thì hay rồi, chẳng những tiết kiệm được rất nhiều phiền toái, còn có một phương pháp kiềm chế Trương Thịnh Hào.
Trương Thịnh Hào ngoan ngoãn nghe lời, bắt được Trương Hân Nghiên tuyệt đối là chuyện nước chảy thành sông.
Huống chi hôm nay còn có Đường Hùng trợ giúp, sau khi người này bị thương đã tức giận trực tiếp ra tay, điều tới hơn mười cảnh sát chờ ở ngoài cửa.
Đủ loại thủ đoạn như thế, hôm nay Trương Hân Nghiên không thể thoát khỏi háng của anh ta!
Đường Hùng ở một bên hung tợn nói: “ở Tần Tây, Đường Hùng tôi chưa từng bị sỉ nhục như vậy, tôi nói cho cô biết, cái tên giao hàng kia chết chắc rồi, không ai có thể cứu được hắn đâu!”
Từ nhỏ đến lớn Đường Hùng chưa từng bị trầy da, nhưng hôm nay lại gãy cánh tay, điều này làm cho anh ta không thể chịu đựng được.
Mà trong mắt anh ta, kẻ đầu sỏ gây nên chính là Trần Phong.
Nếu không phải Trần Phong vượt qua đường cao tốc thì anh ta cũng sẽ không theo sau và bị ô tô tông.
Hôm nay không giết chết Trần Phong thì anh ta quyết không bỏ qua!
Đối mặt với khí thế hung hãn của hai tên công tử bột này, Trương Hân Nghiên không biết phải làm sao, cảm thấy vô cùng bất lực.
Dưới quyền thế mạnh như vậy, quả nhiên có thể đè chết một người bình thường!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK