• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 16: Nhìn núi cách lớp áo
Mười giờ rưỡi tối, Trần Phong đúng giờ tan làm về đến nhà.
Tuy rằng Trương Hân Nghiên không cho hắn chìa khóa nhưng hắn vẫn thuận lợi mở được cửa!
Trương Hân Nghiên nghe thấy tiếng mở cửa thì giật mình, cô ấy lập tức kéo một chiếc gối ôm từ phía sau ra và ôm vào lòng.
“Làm sao anh vào được đây?”
Cô ấy đang mặc một bộ đồ ngủ bằng lụa màu trắng, dưới ánh đèn mờ ảo, lớp ren đỏ bên trong như ấn như hiện.
Cô ấy nhớ hình như mình còn chưa đưa chìa khóa cho cái tên chết tiệt này, sao hắn lại vào đây được?
Nhớ tới cảnh tượng bị bắt cóc ngày hôm qua.
Người này cũng đột ngột xuất hiện như thế, tố tiên hắn nhất định là tên trộm cạy khóa cửa.
Xem ra phải tìm một cơ hội, đối một cái khóa có hệ sổ an toàn cao hơn mới được!
Trần Phong cầm lấy tấm chiếu và đôi dép vừa mới mua, cười nói: “Chỉ là một cái khóa mà thòi, ở trong mắt tôi, cửa nhà cô và cửa mở không có khác biệt gì cả!”
“Cậu, cẩn thận chém gió bị nổ thành từng mảnh đấy!”
Vương Hâm Dao ngồi ở góc sô pha cầm điện thoại di động, đang xem truyền hình trực tiếp.
Cô ấy mặc áo ngắn tay màu đen và vẫn mặc quần đòng phục như cũ, chán gập lại đầu gối gần cao bằng đầu, có thể thấy được chân cô gái này dài đến mức nào.
“Cậu khoác lác lúc nào, đều là lời nói thật!” Trần Phong thay giày ở cửa, đi dép xỏ ngón và bước ra ngoài với bước đi kiêu ngạo.
Hắn nhìn Trương Hân Nghiên đang ôm gối dựa, dùng đôi mắt to nhìn hắn đầy cảnh giác thì lập tức mỉm cười: “Có gì mà tôi chưa xem qua đâu, che đậy thì có ích gì, hơn nữa, tôi có bản lĩnh nhìn núi cách lớp áo đấy, 83D?”
Lần đầu tiên gặp Trương Hân Nghiên, Trần Phong đã thi triển bản lĩnh nhìn núi cách lớp áo và thấy rõ vòng ngực của Trương Hân Nghiên.
Nhưng lúc ấy Trương Hân Nghiên cũng không nghe thây, lần này vừa nghe lại, cô ấy phát hiện số liệu do Trần Phong nói là hoàn toàn chính xác, điều này khiến cô ấy lập tức đỏ mặt.
“Đồ vô liêm sỉ, anh nhìn trộm nội y của tôi à?”
Trương Hân Nghiên hoàn toàn không tin cái gì mà bản lĩnh nhìn núi cách lớp áo, cô ấy tin chắc rằng, cái tên khốn Trần Phong này thừa dịp cô ấy không chú ý đã nhìn lén kích thước nội y của mình, bằng không làm sao có thế nói chuấn xác như vậy được.
Đây quả thực là biến thái trong biến thái!
Tuy nhiên, Vương Hâm Dao lại tỏ ra phấn khích và ngay lập tức ngồi thẳng dậy: “Cái gì mà nhìn núi cách lớp áo? Cậu à, cậu không thể giở trò lưu manh với giáo viên của cháu được đâu.”
Tuy rằng nhìn như bất bình cho giáo viên, nhưng cô ấy lại chuẩn bị tinh thần ngồi hóng hớt.
“Nhìn cháu xem, ngay cả nhân phẩm của cậu cháu mà cháu cũng không tin à!” Trân Phong âm thầm lắc đầu, vẻ mặt vô tội nói: “Cái gọi là nhìn núi cách lớp áo, đó là bí thuật do tố tiên lưu truyền, tìm kho báu lội sông vượt núi, mỗi lớp quan ải là một nỗi gian truân, à, xin lỗi, tôi lạc đề, tóm lại chính là tôi có thể nhìn núi cách lớp áo, suy đoán ra kích thước của bất cứ thứ gì trong quần áo của cô, meomeo cũng không ngoại lệ!”
Xem ra gần đây nhàn rỗi nhàm chán xem nhiều tiếu thuyết trộm mộ quá rồi, làm sao có thế lạc đến đó được!
“Vớ vẩn, đừng dùng chiêu này lừa gạt tôi nữa, anh chính là một kẻ biến thái vô liêm sỉ!” Trương Hân Nghiên hoàn toàn không tin cái gì mà nhìn núi cách lớp áo, cô ấy vẫn tin chắc rằng Trần Phong đã nhìn thấy kích cỡ nội y của mình!
Tên vô lại trời đánh này, nếu đã trộm nội y của cô ấy, càng nghĩ càng thấy xấu xa, Trương Hân Nghiên nắm chặt tay, sắp tức chết rồi.
Vương Hâm Dao ở bên cạnh hóng chuyện trở nên thích thú, cô ấy vỗ nhẹ vào ngực mình và nói: “Cậu ơi, nhìn cháu đi, nếu cậu nói đúng thì cháu và cô Trương sẽ tin cậu!”
“Cháu á?” Trần Phong nhất thời khinh bỉ: “Bàn giặt chưa phát triển, có gì để xem chứ!”
Vương Hâm Dao bĩu môi, vẻ mặt không vui.
Cô ấy cố ý ưỡn thẳng bộ ngực nói: “Nhìn xem, cậu chỉ đang khoác lác thôi. Cậu không đoán được à, vậy bọn cháu quyết định gọi cậu là kẻ biến thái!”
“Đừng khiêu khích cậu!” Trần Phong híp mắt cười nói: “Cháu á, 74A, thế nào? Nói rất đúng phải không?”
Vương Hâm Dao lập tức lộ ra vẻ cực kỳ kinh ngạc, kêu lên: “Mẹ kiếp, cậu, chẳng lẽ cậu cũng nhìn lén ta nội y của cháu à? Đúng là đồ biến thái!”
Đây quả thực là thần kỳ!
“Cút con bê đi!”
Trần Phong tức giận, trực tiếp trở về phòng mình đi.
Vương Hám Dao lập tức nhào tới bên cạnh Trương Hân Nghiên, kích động nói: “Cô giáo, em thật sự là 74A!”
Trương Hân Nghiên tỏ vẻ khinh bỉ, cậu cháu này cởi mở đến mức cô ấy không thể chịu đựng được.
Nhưng mà nhìn dáng vẻ của Vương Hâm Dao, hình như không phải đang nói dối.
Cái tên Trần Phong này, thật sự có thế nhìn xuyên qua quần áo thấy được ngực của cô ấy và Vương Hâm Dao sao?
Thật kinh khủng.
Chẳng trách có nhiều lúc Trần Phong nhìn cô ây, cô ấy luôn có cảm giác như mình không mặc quần áo.
Nghĩtới đây, Trương Hân Nghiên nhìn bộ đồ ngủ màu trắng của mình, thậm chí cô ấy còn có thế nhìn thấy sợi dây màu đỏ bên trong chứ đừng nói đến kẻ biến thái Trần Phong kia.
Thay đồ thôi!
Sau khi hạ quyết tâm, cô ấy cuống quýt chạy về phòng!
Chỉ chốc lát sau, Trần Phong bưng một cái chậu, bên trong là quần áo hắn mới vừa đi giao đồ ăn bên ngoài.
Hắn nhìn Trương Hân Nghiên đã đổi thành áo tay lỡ và quần thể thao thì không khỏi cười nói: “Mặc cái gì cũng vô dụng thôi, trừ khi cô mặc áo giáp sắt, cô nghĩ bản lĩnh luyện mười mấy năm của tôi chỉ là hư danh à? Đây là quần áo hôm nay của tôi, giặt sạch đi.”
Nhìn chiếc chậu Trần Phong đưa tới, Trương Hân Nghiên nén cảm xúc, nhận lây.
Cô ấy bưng chậu đi về phía nhà vệ sinh, trong lòng thầm mắng Trần Phong một ngàn lần!
Mà cảnh tượng này lại một lần nữa khiến Vương Hâm Dao sợ ngây người, cô ấy ngấng đầu tò mò hỏi: “Chú Trần, chuyện gì xảy ra vậy? Bắt được nhanh như vậy sao?”
“Cô cho rằng tôi đang khoác lác à? Quá dể mà!”
Trần Phong dương dương đắc ý, ánh mắt nhìn thấy một bát mì và một bao thuốc lá trên bàn ăn.
Cô gái này còn rất tuân thủ ước định, về sau thuốc lá và cơm cũng không cần lo nữa!
Hắn đi qua, cầm cái bát bên cạnh bao thuốc lên, nhìn chằm chằm vào mì ăn liền trong bát, chán ghét nói: “Cô gái này chỉ biết nấu mì ăn liền à, chẳng đảm đang gì cả!”
Trên miệng thì ghét bỏ nhưng lại ăn rất ngon.
Sau khi đánh bại tên cậu ấm giàu có và để cô giáo xinh đẹp giặt quần áo, Vương Hâm Dao quả thực sắp sùng bái Trần Phong điên rồi, đây quả thực là thần tượng trong thần tượng của cô ấy!
“A~Tfân Phong, anh là đồ khốn nạn!”
Bổng nhiên, trong nhà vệ sinh truyền đến tiếng gào thét cuồng loạn của Trương Hân Nghiên.
Chỉ thấy Trương Hân Nghiên tức giận ngút trời lao ra khỏi nhà vệ sinh và ném chiếc quần lót màu xanh lam vào người Trần Phong, mắng to nói: “Đồ không biết xấu hố, dám đế tôi giặt quần lót cho anh, anh cứ nằm mơ đi, ghê tởm quá!”
Trần Phong nhặt chiếc quần trên mặt đất lên, vẻ mặt vô tội.
Không phải nói giặt quân áo sao, quần lót không phải là quần áo à?
Vương Hâm Dao ở bên cạnh cười ha ha!
Ầm ĩ một ngày, sau khi tắm rửa xong, Trần Phong thoải mái nằm ởtrên chiếu.
“Gâu gâu gâu~”
Một hồi tiếng chó sủa vang lên nhưng lại là tiếng chuông điện thoại của Trần Phong.
Hắn lấy điện thoại ra nhìn, là Đại Dũng gọi tới.
“Phong Tử, chiều nay có một nhóm đòi nợ từ công ty cho vay trực tuyến tới nhà tôi, muốn tìm Vương Hâm Dao nhưng bị tôi xử lý rồi!”
“Cho vay trực tuyến?” Trần Phong nhất thời tức giận nở nụ cười: “Xem ra mấy năm nay cô gái này thật sự làm rất nhiều chuyện xấu, tiền thuê nhà mỗi tháng ba đến bốn nghìn, còn có trợ cấp hàng tháng của thân nhân liệt sĩ hơn một nghìn mà nhóc con này vẫn phải đi vay tiền qua mạng, thật sự là phục luôn!”
Bây giờ nghĩ lại, ngày hôm qua Trương Hân Dao bổng nhiên lại thay đổi thái độ, muốn chuyến đến nhà Trương Hân Nghiên ở, tám phần là nhận được tin nhắn đòi nợ nên đến đây trốn nợ.
Nhưng mà những công ty cho vay qua mạng này, cũng quá vô pháp vô thiên rồi.
Biết rõ Vương Hâm Dao còn đang đi học nhưng lại dám cho cô ấy vay.
“Vậy báy giờ phải làm sao?” Đại Dũng hỏi.
Trần Phong nói: “Tạm thời mặc kệ chuyện này, cũng để cho nhóc con này chịu chút đau khố, không chịu chút giáo huấn thì sẽ không thế trở thành người tốt được!”
“Tôi biết rồi!” Đại Dũng tiếp tục nói: “Tỏi đã theo dõi một thủ lĩnh nhỏ liên quan đến chuyện Thiên Lang bang, trong khoảng hai ngày, tôi nhất định sẽ giải quyết anh ta!”
“Được, anh vất vả rồi, nghỉ ngơi sớm đi!”
Vừa cúp máy, hắn đã nhận được một tin nhắn rất dài.
Mở nội dung ra xem, bên trong là tin tức ba tên bắt cóc Trương Hân Nghiên ngày hôm qua.
Trên đó viết, ba người này vốn là dân liều mạng, được Thiên Lang bang thu nhận giúp đỡ, chuyên làm một số hoạt động giết người bắt cóc phóng hỏa.
“Thật đúng là Thiên Lang bang làm, nói như vậy, sau này Thiên Lang bang nhất định sẽ còn hành động!”
Suy nghĩ một lúc, Trần Phong gõ tin nhắn và trả lời.
“Dương Vĩ, Đường Hùng, tôi muốn tất cả thông tin về họ và cha họ, cũng như những chuyện mà những mấy người này không để lộ ra ánh sánq!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK