• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 24: Gọi điện
Hai chân run rấy đã bán đứng Dương Vĩ. Dù nói khí phách đến mấy cũng khiến người khác nghe có vẻ mềm nhũn như bùn loãng.
Trần Phong chầm chậm đi về phía Dương Vĩ, cười khấy, đồng thời nghịch một khấu súng lục.
“Không quỳ đúng không? Vậy thì tao đành phải ra tay thôi.”
Trần Phong nhún vai, dáng vẻ nhẹ như tênh.
“Mày muốn làm gì?” Dương Vĩ sợ sệt nhìn chằm chằm Trần Phong, theo bản năng lùi về sau một bước, càng lơ đãng nuốt nước bọt.
Anh ta còn đang ảo tưởng rằng giờ phút này tên điên Trần Phong này vẫn còn chút ý thức tỉnh táo. Anh ta có bối cảnh, trước giờ chưa có ai dám đối xử với anh ta như vậy.
Trong lúc lơ đãng, tiếng súng đã vang lên.
Mọi người đều sợ hết hồn trước âm thanh điếc tai này. Tiếp theo cảnh tượng xảy ra trước mắt càng khiến bọn họ vô cùng hoảng sợ.
Người nố súng là Trần Phong. Hấn đã bắn một phát vào đầu gối chân trái của Dương Vĩ.
“Á!” Dương Vĩ hét toáng lên. Trên đầu gối đã xuất hiện một lổ máu.
Cơ thế nghiêng sang một bên, quỳ xuống.
Bởi vì bên dưới là mảnh vỡ, vừa hay đầu gối bị thương quỳ trên mảnh vỡ. Cơn đau như kim đâm vào da thịt đã khiến Dương Vĩtiếp tục hét lên.
Trong tiếng hét còn kèm theo cả tiếng khóc nức nở. Vẻ mặt hống hách ngang ngược lúc ban đầu đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại dáng vẻ đáng thương thảm hại.
Ai mà ngờ rằng Trần Phong lại nố súng. Thật sự quá bất ngờ.
Tiếng súng điếc tai càng khiến người ta kinh hồn bạt vía.
Đường Hùng không khỏi toát mồ hôi lạnh, thầm vui mừng. Nếu ban nãy mình cũng tiếp tục phản kháng thì 80% là bị tên điên này ném xuống rồi. Nói không chừng bây giờ mình đã bị hàng rào sắt đâm xuyên qua rồi.
Ngoài tiếng hét của Dương Vĩ thì cả phòng bao đều vô cùng yên tĩnh. Còn tiếng hét của Dương Vĩ thì càng trở nên rõ ràng, nghe có vẻ cực kỳ thê thảm.
Tim Trương Hân Nghiên đập thình thịch, cảm thấy tim mình sắp nhảy ra ngoài rồi.
Đây là lần đầu tiên cô ấy tận mắt chứng kiến có người nổ súng ngoài đời thực. Hình ảnh hơi chấn động, càng khiến tim cô ấy rơi xuống đáy vực. Lần này Trần Phong thật sự chết chắc rồi,
không còn khả năng nào để trở mình nữa.
Trương Thịnh Hào vần không biến sắc, mà rất bình tĩnh chứng kiến mọi chuyện. Nhưng sắc mặt của Dương Thuận Dân lại tái nhợt. Tên điên này thật sự dám nố súng. Nếu làm lớn chuyện thì anh ta cũng chết chắc.
“Được rồi, dập đầu đi. Cũng không cần nhiều đâu, mỗi người ba cái là đủ rồi.”
Trần Phong cất súng, khoác tay ra hiệu cho Dương Vĩ và Đường Hùng bắt đầu bài biểu diễn của mình.
Chỉ dập đầu ba cái đã coi như quá nhân từ rồi.
Lần này Đường Hùng chẳng hề do dự, dập đầu ba cái với Trần Phong. Anh ta là kẻ điên trong giới công tử bột, hoàn toàn đã bị Trần Phong thuần phục. Dù là độ điên hay liều lĩnh, anh ta đều không xứng xách dép cho anh.
Dương Vĩ rên rỉ run rấy khóc lóc. Khắp sàn đều là mảnh vỡ, nếu dập đầu chẳng phải trán của anh ta sẽ nát tươm à? Nhưng không dập thì anh ta lại lo rằng mình sẽ bị Trần Phong đánh chết tươi.
“Mau lên.” Trong lúc anh ta đang do dự, Trần Phong bỗng quát lớn.
Giọng nói này đã khiến Dương Ví run rẩy, tâm trạng bổng mất khống chế, bắt đầu gào khóc. Anh ta đáng thương chống đỡ cơ thế bằng một tay, run rấy khom người dập đầu trên mảnh vỡ.
Dập đầu ba cái liên tiếp, trán đã bị rạch vài đường.
Trần Phong cũng không làm khó dễ nữa, mà mỉm cười vô hại: “Làm sai thì nên bị trừng phạt, liệu tụi mày có ghi hận tao không?”
Câu hỏi này thật sự đã khiến Dương Vĩ và Đường Hùng cạn lời.
Đường Hùng lắc đầu: “Không ghi hận, không ghi hận một chút nào.”
Dáng vẻ thành khấn, thái độ kiên quyết.
Trần Phong biếu dương vổ vào mặt anh ta.
Dương Vĩ vẫn đang khóc lóc, cảm thấy đầu gối sắp mất cảm giác rồi, chỉ mong sao mau chóng rời khỏi địa ngục này, để về nhà tìm mẹ.
Anh ta ra sức lắc đầu: “Không ghi hận.”
Có lẽ sau này có nằm mơ anh ta cũng sẽ bị cảnh tượng ngày hôm nay dọa cho tỉnh giấc, làm sao có thế ghi hận cơ chứ?
Trần Phong hài lòng gật đầu, nói với hai người: “Bây giờ hãy gọi cho cha của tụi mày đi, bảo bọn họ một mình đến đón tụi mày về. Nếu dám dần thêm một người, tao sẽ bắn nố đầu của tụi mày. Hơn nữa tốt nhất là nói cha của tụi mày nhanh lên một tí, bởi vì nếu bọn họ không đến thì tụi mày đừng hòng đứng dậy.”
Nghe xong những lời này, cả hai đều như trút được gánh nặng. Chỉ cần cha đến thì bọn họ sẽ được an toàn tuyệt đối.
Đáng thương cho cả hai đều bị gãy một tay, vụng về dùng một tay rút điện thoại ra, gọi điện cho cha mình.
Trước mặt người tàn nhẫn như Trân Phong, cả hai đều không dám thêm mắm dặm muối nói gì cả, mà chỉ nói mình đã bị thương, bảo cha đến cứu mình. Tất nhiên, cả hai cũng không quên nhắc nhở cha mình rằng, cần phải đến một mình.
Sau khi cúp điện thoại, cả hai vẫn thành thật quỳ dưới sàn.
Đường Hùng thì chẳng sao cả, nhưng trên đầu gối của Dương vr lại có một lổ máu, hoàn toàn không chống đỡ được cơ thể, mà liên tục run rấy.
Trong lòng Dương Vĩ càng gấp gáp hơn. Cha mau đến đây đi, nếu cha còn không đến thì con sẽ chết đó.
Trần Phong nhàn nhã tự tại ngồi trên sofa, rót một ly bia rồi uống một ngụm, nói với Trương Thịnh Hào: “Túc Tinh hội của các ông chẳng ra làm sao cả, bảy tám người trông có vẻ hùng hố, nhưng đều để trang trí. Nhất là Trương Đức Phát kia, chỉ mới đánh ông ta rụng mất một cái răng mà đã khóc lóc chạy đến bệnh viện, còn không bằng một đứa con gái.”
Trương Thịnh Hào cũng rót cho mình một ly bia, một tay mời Trần Phong: “Cậu Trần, xin lỗi. Trương Thịnh Hào tôi đứng đây nhận lỗi với cậu. Là tôi đã lỗ mãng, tôi biết con gái tôi sẽ tinh mắt mà.”
Trương Hân Nghiên chợt đỏ mặt, luôn cảm thấy câu nói này hơi kỳ quái cứ như cô ấy đã thích Trần Phong vậy.
Trần Phong liếc nhìn Trương Hân Nghiên rồi tức tối nói: “Cô gái này đúng là có con mắt tinh tường, vừa liếc mắt đã nhìn trúng tôi. Vậy là đã thật sự quá tốt với tôi rồi, lại còn mua thuốc, giặt giũ nấu cơm cho tôi nữa. Đúng là người phụ nữ có đức hạnh.”
Trương Hân Nghiên chợt trừng mắt lườm Trân Phong. Cái tên trời đánh này lại bắt đầu ăn nói ba hoa rồi đó.
Có điều đoạn đối thoại của hai người này sao cứ khiến cô ấy càng nghe càng thấy kỳ quái thế. Hơi giống mùi con rể lần đầu gặp mặt cha vợ.
Trương Thịnh Hào cười nói: “Là con gái tôi có phúc, sau này vẫn phải làm phiền cậu Trần nhọc lòng rồi.”
“Đừng khách sáo, tôi nghe nói ông chỉ có một cô con gái cưng như vậy. Nếu ông bất cấn đi đời, vậy chẳng phải sản nghiệp này sẽ thuộc về hai người chúng tôi à?” Trân Phong hơi dí dỏm nói.
Nghe vậy, đòi mắt tam giác của Trương Thịnh Hào mở to, cười ha hả: “Nhưng tôi không muốn đi sớm như thế, tôi còn muốn bồng cháu nữa đấy.”
“Chuyện này cứ giao cho tôi, tôi đã nhờ người khác coi bói rồi. Nòng nọc nhỏ đều là con trai, bảo đảm sẽ cho ông bồng cháu.” Trần Phong đĩnh đạc nói.
“Hai người!” Trương Hân Nghiên siết chặt nắm đấm, không thế nghe tiếp nữa.
Nếu không phải nơi này không thích hợp, chắc chắn cô ấy sẽ hất đổ bàn rượu về tình hữu nghị giữa hai người này.
Nói gì không nói, tại sao cứ nói đến việc sinh con với Trần Phong thế? Thật khó hiểu.
Đoạn đối thoại của ba người đã khiến sắc mặt của người đàn ông đồ đen và Dương Thuận Dân đang đứng dựa vào tường đều trở nên khó coi.
ở nơi căng thẳng thế này, vậy mà bọn họ lại uống rượu tán gẫu chuyện gia đình, đúng là chẳng coi bọn họ ra gì.
Cuối cùng đến mười phút sau, bỗng truyền đến tiếng bước chân vội vã. chỉ thấy một người đàn ông trung niên mặt chữ điền đeo mắt kính gọng vàng vội vã đi vào phòng bao. Thấy Đường Hùng đang quỳ dưới sàn thì đôi mắt trở nên hung ác.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK