• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai chân run rẩy đã bán đứng Dương Vĩ. Dù nói khí phách đến mấy cũng khiến người khác nghe có vẻ mềm nhũn như bùn loãng.

Trần Phong chăm chậm đi về phía Dương Vĩ, cười khẩy, đồng thời nghịch một khẩu súng lục.

“Không quỳ đúng không? Vậy thì tao đành phải ra tay thôi.

Trần Phong nhún vai, dáng về nhẹ như tênh.

“Mày muốn làm gì?” Dương Vĩ sợ sệt nhìn chằm. chằm Trần Phong, theo bản năng lùi vẽ sau một bước, càng lơ đãng nuốt nước bọt.

Anh ta còn đang ảo tưởng rằng giờ phút này tên điên Trần Phong này vẫn còn chút ý thức tính táo. Anh ta có bối cảnh, trước giờ chưa có ai dám đối xử với anh ta như vậy.

Trong lúc lơ đăng, tiếng súng đã vang lên.

Mọi người đều sợ hết hồn trước âm thanh điếc tai này. Tiếp theo cảnh tượng xảy ra trước mắt càng khiến bọn họ vô cũng hoảng sợ.

Người nổ súng là Trần Phong. Hẳn đã bản một phát vào đầu gối chân trái của Dương Vĩ.

"Á!" Dương Vĩ hét toáng lên. Trên đầu gối đã xuất hiện một lỗ máu.

Cơ thể nghiêng sang một bên, quỷ xuống.

Bởi vì bên dưới là mảnh vỡ, vừa hay đầu gối bị thương quỳ trên mảnh vỡ. Cơn đau như kim đâm vào đa thịt đã khiến Dương Vĩ tiếp tục hét lên.

Trong tiếng hét còn kèm theo cả tiếng khóc nức. nở. Vẻ mặt hống hách ngang ngược lúc ban đầu đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại đáng vẻ đáng thương thảm hại.

Ai mà ngờ rằng Trần Phong lại nổ súng. Thật sự quá bất ngờ.

Tiếng súng điếc tai càng khiến người ta kinh hồn bạt vía.

Đường Hùng không khỏi toát mồ hôi lạnh, thầm. vui mừng. Nếu ban nãy mình cũng tiếp tục phản kháng thì 80% là bị tên điên này ném xuống rồi. Nói không chừng bây giờ mình đã bị hàng rào sắt đâm xuyên qua rồi.

Ngoài tiếng hét của Dương Vĩ thì cả phòng bao đều vô cùng yên tĩnh. Còn tiếng hét của Dương Vĩ thì càng trở nên rõ ràng, nghe có vẻ cực kỳ thê thảm.

Tim Trương Hân Nghiên đập thình thịch, cảm thấy tim mình sắp nhảy ra ngoài

Đây là lăn đầu tiên cô ấy tận mắt chứng kiến có người nổ súng ngoài đời thực. Hình ảnh hơi chấn động, càng khiến tim cô ấy rơi xuống đáy vực. Lần này Trần Phong thật sự chết chắc rồi, không còn khả năng nào để trở mình nữa.

Trương Thịnh Hào vẫn không biến sắc, mà rất bình tĩnh chứng kiến mọi chuyện. Nhưng sắc mặt của Dương Thuận Dân lại tái nhợt. Tên điên này thật sự. dám nổ súng. Nếu làm lớn chuyện thì anh ta cũng chết chắc.

“Được rồi, dập đầu đi. Cũng không cần nhiều đâu, mỗi người ba cái là đủ rồi”

Trần Phong cất súng, khoác tay ra hiệu cho. Dương Vĩ và Đường Hùng bắt đầu bài biểu diễn của mình.

Chỉ dập đầu ba cái đã coi như quá nhân từ rồi.

Lần này Đường Hùng chẳng hề do dự, dập đầu ba cái với Trần Phong. Anh ta là kẻ điên trong giới công tử bột, hoàn toàn đã bị Trần Phong thuần phục. Dù là độ điên hay liều lĩnh, anh ta đều không xứng xách dép cho. anh.

Dương Vĩ rên rỉ run rẩy khóc lóc. Khắp sàn đều là mảnh vỡ, nếu dập đầu chẳng phải trán của anh ta sẽ nát tươm à? Nhưng không dập thì anh ta lại lo rằng mình sẽ bị Trần Phong đánh chết tươi.

“Mau lên” Trong lúc anh ta đang do dự, Trần Phong bỗng quát lớn.

Giọng nói này đã khiến Dương Vĩ run rẩy, tâm trạng bỗng mất khống chế, bắt đầu gào khóc. Anh ta đáng thương chống đỡ cơ thể bằng một tay, run rẩy khom người dập đầu trên mảnh vỡ.

Trần Phong cũng không làm khó dễ nữa, mà mim cười vô hại: “Làm sai thì nên bị trừng phạt, liệu tụi mày. có ghi hận tao không?”

Câu hỏi này thật sự đã khiến Dương Vĩ và Đường Hùng cạn lời.

Đường Hùng lắc đầu: “Không ghi hận, không ghi hận một chút nào”

Dáng vẻ thành khẩn, thái độ kiên quyết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK