Chương 23: Quỳ
“Chẳng phải mày cảm thấy bối cảnh của mày ghê gớm lắm à? Bây giờ tao sẽ chơi chết mày, mày có thể làm gì được tao? Cha mày có thế làm gì tao chứ? Quyền thế mà mày nói kia cũng làm gì được?”
Trần Phong nở nụ cười khinh bỉ và châm biếm, sau đó dùng mũi chân nghiền cánh tay của Đường Hùng.
“Á~”
Đường Hùng lại phát ra tiếng hét thảm thiết, gương mặt đã hơi vặn vẹo.
Tiếng hét thê thảm khiến người nghe không đành lòng.
“Trần Phong, hay là thôi đi.”
Thấy Đường Hùng thê thảm, Trương Hân Nghiên hơi không đành lòng, cảm thấy Trần Phong hơi tàn nhẫn.
“Bỏ đi ư?” Nhưng chán của Trần Phong càng dùng lực hơn, chế giêu: “Cô tưởng tha cho anh ta thì anh ta sẽ mang ơn à? Nằm mơ đi, anh ta chỉ càng điên cuồng báo thù hơn thôi, bắt cô trả giá nặng nề hơn. Cô có tin không, chắc chắn thằng nhãi này đang nghĩ, đợi anh ta tự do rồi, nhất định sẽ dẫn người quay lại lột da tróc thịt tôi và cô đế xả giận. Tác phong trước sau như một của tôi là chơi chết hạng người như vậy trong một lần, để sau này khỏi rắc rối.”
Trần Phong đã gặp nhiều công tử bột rồi, cũng giẫm chết vô số người. Cho nên đây đều là kinh nghiệm.
“Ồ!”
Trương Hân Nghiên còn muốn nói gì đó, nhưng lại nhíu mày im lặng.
Có điều trong lòng cô ấy vẫn cảm thấy Trần Phong hơi tàn nhẫn. Cánh tay của Đường Hùng đã bị gãy, vậy mà hắn còn cố ý giẫm lên nó, thật sự hơi quá đáng.
Ánh mắt của Trần Phong bỗng dừng lại trên người Trương Thịnh Hào. ông ta đang ôm đầu bằng một tay, trái lại luôn rất bình tĩnh.
“Trương lão đại, game này còn phải chơi một lúc. Nếu ông không gắng gượng được thì có thể đến bệnh viện trước. Đừng để đến cuối cùng, ai cũng sống yên ổn, còn ông thì ngủm củ tỏi đấy nhé.” Trần Phong cười nói.
“Cha, để con đưa cha đến bệnh viện.” Trương Hân Nghiên cũng lo lắng khuyên nhủ.
Nhưng Trương Thịnh Hào lại lắc đầu, trong mắt hiện lên vẻ cố chấp. Sau đó tay phải lấy một viên đá trong xô đá ra, dùng nước đá lau mặt.
Ông ta trầm giọng nói: “Cậu Trần, cậu đừng bận tâm đến tôi. Nhất định tôi có thể gắng gượng đến hết game, tôi vẫn đang đợi có cơ hội uống một ly với cậu Trần.”
Nước đá rất lạnh khiến Trương Thịnh Hào luôn mê man tỉnh táo hơn nhiều.
Bây giờ ông ta rất coi trọng Trân Phong, bởi vì ngoài vẻ điên cuồng tàn nhẫn kia ra thì ông ta còn nhìn thấy thực lực thâm sâu khó đoán của hắn.
Hôm nay dù chảy cạn máu ông ta cũng phải xem tiếp game hay này, bằng không ông ta sẽ hổi hận cả đời.
“Cha.”
Trương Hân Nghiên nhíu mày vẫn còn lo lắng, đang định lên tiếng thì bị Trương Thịnh Hào chặn lại.
Trương Thịnh Hào rất ngang ngược nói: “Túc Tinh hội hãy nghe đây, kể từ bây giờ mọi người phải nghe lời của cậu Trần này, hơn nữa còn cùng tiến cùng lùi với cậu Trần, rõ chưa?”
Mặc kệ có giúp được hay không thì cũng phải tỏ rõ thái độ với Trần Phong.
“Rõ.” Từ Thiên Thành và bảy người đàn ông vạm vỡ hét lớn.
Trận thế đó đã dọa Dương Thuận Dân ở phía đối diện giật mình.
“Được rồi, tôi tiếp tục chơi game với cậu cả Đường đây.”
Trần Phong híp mắt lại. Biếu hiện của Trương Thịnh Hào đã nằm ngoài dự đoán của hắn, khá lắm, rất tinh mắt, càng có khứu giác mạnh mẽ nắm bắt cơ hội.
Xem ra ông ta cũng có chút bản lĩnh khi có thể chống đỡ đến tận bây giờ dưới ánh nhìn chòng chọc của Thiên Lang bang.
“Tao hỏi mày lần cuối, mày có quỳ hay không?” Hắn nhấc chân ra khỏi cánh tay của Đường Hùng, cho đối phương một cơ hội để hít thở, tiếp tục trò chơi của bọn họ.
Đường Hùng thở hốn hến, dáng vẻ chật vật, khóe miệng chảy nước dãi.
“Tao quỳ con mẹ mày!”
Sau vài lần hít thở, gương mặt của anh ta bỗng trở nên dữ tợn, vẫn quật cường không chịu khuất phục. Dáng vẻ hung ác thật sự hận không thể xé xác Trần Phong.
Bảo anh ta quỳ xuống trước mặt người khác là chuyện không bao giờ có.
“vẫn còn cứng đầu nhỉ?” Trần Phong thở dài, rồi ngẩng đầu nói với Trương Hân Nghiên: “Cô đã nhìn thấy chưa? Mấy người này hoàn toàn không đáng để đồng cảm, do đó cô hãy thu hồi lòng
nhân từ của phụ nữ các cô đi.”
Phải cho cô gái thêm nhiều bài học, bằng không chắc chắn sau này sẽ bị cái gọi là lương thiện hại chết.
“Nhưng mà, nhưng mà anh thì làm thế nào?” Trương Hân Nghiên khẽ mím môi, đôi mắt xinh đẹp hơi xoắn xuýt nhìn Trần Phong.
Mặc dù cô hơi thương hại Đường Hùng, nhưng đó không phải là điều cô ấy để tâm nhất. Bây giờ cô ấy đang cực kỳ lo lắng, nếu làm to chuyện đến mức không thế cứu vãn thì Trần Phong phải làm thế nào?
Từ tình huống ngày hôm nay cho thấy, không nhốt từ tám đến mười năm thì không còn gì đế nói. Nói cách khác, về cơ bản cuộc đời này của Trần Phong đã bị hủy hoại rồi.
Dường như đoán được suy nghĩ trong lòng Trương Hân Nghiên, Trần Phong hứng thú nói: “Mì ăn liền do cô nấu rất ngon, nếu như ngày nào cô cũng có thế mang đến cho tôi một bát, dù phải ngồi tù cũng đáng.”
Lời nói của Trần Phong đã khiến tim của Trương Hân Nghiên run lên.
Lúc nãy cô ấy còn có chút kỳ vọng, năng lực của Trần Phong có thể cứu vãn tình thế rối rắm chuyển nguy thành an. Nếu hẳn đã nói như thế, xem ra mọi thứ đều do điên cuồng, hoàn toàn không nghĩ đến hậu quả.
Cô ấy siết chặt nắm đấm, bổng hơi hối hận, sớm biết thế này cô ấy không nên kéo Trần Phong vào cuộc.
Hoặc là tối qua nên dùng bánh ngọt, nấu ít món vừa miệng, chứ không phải dùng mì ăn liền để qua loa lấy lệ. Bởi vì rất có khả năng tương lai thật sự không làm được nữa.
“Cô gái này khá thú vị.”
Trần Phong nở nụ cười ngượng ngùng, rồi quay đầu lại, ánh mắt chợt trở nên u ám.
Hắn bỗng đá một phát khiến cả người Đường Hùng lộn một vòng.
“Không muốn quỳ đúng không? Xem ra mày vẫn chưa thấy sợ.”
Hắn duỗi tay phải ra bóp cổ Đường Hùng, chỉ hơi dùng sức đã nhấc bổng cả người anh ta lên.
Cảnh tượng này đã khiến mọi người chứng kiến đều hít ngụm khí lạnh. Mặc dù Đường Hùng rất gầy, nhưng là một người đàn ông, ít nhất cũng tầm năm mươi cân.
Trong khi Trần Phong chỉ dùng một tay chẳng hề tốn sức đã nhấc bổng Đường Hùng lên. Sức mạnh này thật sự khiến người ta kinh hãi.
“Thả tao ra!” sắc mặt Đường Hùng bỗng đỏ chót. Tay phải theo bản năng túm lấy cánh tay
của Trần Phong, miệng lẩm bẩm.
Dương Thuận Dân đang đứng bên tường, không nỡ nhìn tiếp nữa, thế là quát lớn: “Cậu điên rồi. Cậu có biết mình đang làm gì không hả?”
“Anh ngậm miệng lại cho tôi.” Trần Phong quay đầu lại nhìn Dương Thuận Dân, lạnh lùng quát.
Ánh mắt lạnh băng đó đã khiến Dương Thuận Dân rụt cổ lại, không dám nói gì nữa.
Trần Phong không để ý đến Dương Thuận Dân nữa, mà xách Đường Hùng đến bên cửa sổ như đang xách một con gà con.
“Nơi này là tầng ba, tổng cộng cũng chỉ tầm mười mét. Nếu tao ném mày xuống dưới, mày ngã thành bộ dạng gì thì phải xem vận may của mày.”
Hắn mở cửa số ra, một cơn gió lạnh nhanh chóng thối vào.
Đường Hùng cố gắng nhìn ra bên ngoài, rồi sợ hãi ngay.
Có lẽ ngã xuống từ tầng ba sẽ không chết, nhưng bên ngoài cửa sổ này có một hàng rào sắt, bên trên đều là gai nhọn. Nếu xui xẻo sẽ bị đâm xuyên qua người.
“Thả tao ra! Tao không chơi nữa, thả tao ra!”
Tâm lý phòng bị của Đường Hùng đã sụp đố. Chơi thế nào cũng được, nhưng muốn lấy mạng
anh ta thì không.
“Tao đã sớm nói rồi, một khi đã bắt đầu trò chơi thì không có chỗ đế mày lựa chọn, mà chỉ có thế chơi tiếp.” Trần Phong híp mắt lại, lạnh lùng nói: “Tao đếm đến ba, mày hãy cho tao câu trả lời. Mày muốn bị tao ném xuống hay ngoan ngoãn quỳ xuống trước mặt tao.”
“Một.”
“Hai.”
Tim của mọi người đều thắt lại.
Lúc Trần Phong định đếm đến ba thì cũng kéo Đường Hùng ra ngoài cửa sổ.
Gió lạnh vù vù thối xuyên qua cổ, trong đầu đều là cảnh tượng bị gai nhọn đâm xuyên qua người. Tâm trạng của Đường Hùng suy sụp, hét lớn: “Tao quỳ. Tao quỳ.”
Anh ta đã thỏa hiệp nhận thua, tiếp tục thất bại dưới tay Trần Phong.
“Đúng là một tên hèn!” Khóe miệng của Trần Phong nở nụ cười khấy, tiện tay vứt Đường Hùng xuống sàn.
Đường Hùng lảo đảo bò dậy, run rẩy quỳ dưới sàn. Anh ta vốn ngang ngược hống hách, nhưng bây giờ lại gào khóc.
Không ngờ về mặt điên cuồng này anh ta lại thua người khác, hơn nữa còn thua hai ván liên tiếp.
Tên giao hàng này thật sự quá tàn nhẫn, hoàn toàn không cần mạng. Bây giờ anh ta chỉ muốn mau chóng rời khỏi đáy, về nhà tìm cha dẫn thêm người đến để bắt Trần Phong lại, rồi từ từ chà đạp.
“Cậu chủ Dương cũng qua đây quỳ cho tao.”
Đường Hùng ngoan ngoãn quỳ xuống. Trần Phong liền nhắm thẳng mục tiêu về phía Dương Ví.
Dương Vĩ đã sớm sợ mất mật, ôm cái đầu đầy máu ngồi xổm ở góc tường.
Nghe thấy Trần Phong gọi mình, anh ta cũng sắp suy sụp, có chung một suy nghĩ với Đường Hùng. Đó là mau chóng kết thúc mọi chuyện, rồi nhờ cha đến giải quyết mấy chuyện này.
“Tao quỳ.” Anh ta chầm chậm bước đến, thế nhưng không có khí phách như Đường Hùng, bởi vì anh ta sợ đau thật.
Anh ta đang định quỳ xuống thì chợt nhìn thấy Trần Phong cầm một chai rượu lên, rồi ném xuống dưới chân anh ta.
Thấy trước mặt đều là mảnh vỡ, sắc mặt Dương Vĩ trắng bệch, ngẩng đầu yếu ớt nhìn Trần Phong nói: “Anh đang làm gì thế? Làm sao mà tôi quỳ được?”
Trần Phong không khỏi cười khẩy: “Sao thế? Có cần tao mang một tấm đệm cói đến cho mày không?”
Dương Vĩ này đã nhiều lần nhục nhã Trương Hân Nghiên, không chỉ là thân thế mà còn suýt phá hủy thế giới tinh thần của cô ấy. Quả thật tội không thể tha.
Người như vậy cần phải đế anh ta đau đến tận xương tủy một lần.
“Tao không quỳ, có giỏi thì mày giết tao đi.”
Đối mặt với lời uy hiếp, trái lại Dương Vĩ rất có khí phách, nhưng hai chân lại yếu ớt đang run lấy bẩy.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK