Chương 20: Người đẹp là tai họa?
“Má nó, nơi này thật khó tìm!”
Trần Phong ngậm điếu thuốc ở khóe miệng, nhìn chằm chằm Trương Hân Nghiên đầy nước mắt, tức giận cười nói: “Xin lồi nhé, tôi đến muộn!”
Dù mặc đồ giao hàng nhưng vẻ ngoài độc đoán vẫn đầy phong cách uy hiếp!
“Tại sao anh lại ở đây?”
Trương Hân Nghiên vô cùng ngạc nhiên, mở to đôi mắt rất đẹp nhìn chằm chằm vào Trần Phong.
Cô ấy thực sự không ngờ rằng vào lúc cô ấy tuyệt vọng nhất, Trần Phong lại phớt lờ nguy hiểm và xuất hiện trước mặt cô ấy như một thần binh trời giáng!
“Tất nhiên là tôi phải đến rồi, tôi là vệ sĩ riêng của cò mà! Cô nói xem, cô đến chỗ đám súc sinh này, nhưng lại không nói cho tỏi biết, suýt chút nữa làm tôi không làm tròn chức trách của mình. Nếu danh tiếng chuyên nghiệp của tôi bị hủy hoại, tôi nhất định phải tính số với cô!”
Trần Phong chậm rãi đi về phía Trương Hân Nghiên, ánh mắt liếc nhìn bộ ngực lộn xộn của Trương Hân Nghiên, sắc mặt đột nhiên tối sầm.
Mảng tuyết trắng tuy đẹp nhưng lại khơi dậy cơn tức giận cuồng nộ của hắn!
“Được lắm, coi như mày có gan to, thật sự dám tới, ha ha, hôm nay tao nhất định sẽ giết mày!”
Nhìn thấy Trần Phong, Dương Vĩ có chút kinh ngạc, càng hưng phấn, cuối cùng lại một nhân vật quan trọng khác cũng xuất hiện.
Sau khi chơi đùa với Trương Hán Nghiên và đánh tên giao hàng này tàn phế, thế thì hôm nay mới xem như vui vẻ sảng khoái.
Nếu hôm nay Trần Phong không đến thì sẽ thiếu đi chút thú vị!
“Mày có chạm vào quần áo của cô ấy không?”
Tran Phong hơi nghiêng đầu nhìn Dương Vĩ, nheo mắt lại.
“Ai bảo mày chạm vào cô ấy?”
Nhìn thấy Dương Vĩ kéo cánh tay Trương Hân Nghiên, hắn trực tiếp duỗi tay phải kéo tay Dương Vĩ ra khỏi cánh tay Trương Hân Nghiên.
“Nhìn tình huống chết tiệt này đi, sao mày dám chạm vào tao? Hôm nay tao sẽ cho mày chết như thế nào cũng không biết luôn!”
Dương vr chửi ầm lên, không hiểu Trần Phong có thực sự ngốc hay không.
Thế trận đông đảo như vậy mà còn dám động thủ với mình, đầu óc hẳn bị lừa đá rồi!
“Mẹ nó, buông tao ra!”
Anh ta muốn giật lại cánh tay để tát Trần Phong một cái, nhưng giật mãi cũng không thế rút tay ra khỏi bàn tay của Trần Phong.
Nhìn ánh mắt lạnh lùng của Trần Phong, Dương vr lập tức hốt hoảng, trong lòng dâng lên dự cảm không lành!
“Tao hỏi mày lần cuối, quần áo của cô ấy có phải do mày động vào không?”
Trần Phong siết chặt tay Dương vr, một tia sáng lạnh lẽo từ đôi mắt hẹp của hắn bắn ra.
“Mày buông tao ra, mày là thằng điên à, biết không tao là ai không!”
Tia sáng lạnh lẽo ấy dường như có sức mạnh khuất phục lòng người, khiến Dương Vĩ cảm nhận được cơn kinh hoàng, giằng co thật mạnh để rút tay về.
“Tao đã cho mày cơ hội rồi đấy, không chịu nói, vậy tao coi như do mày làm!”
Bàn tay như cái kìm của Trần Phong thình lình siết mạnh, nghe rõ tiếng “rắc” của xương gãy!
“A~”
Lập tức vang lên tiếng kêu như mổ heo.
“Tao động vào mày rồi, mày làm gì được tao?”
Trần Phong buông tay, bất ngờ đá mạnh một cú vào bụng Dương Vĩ.
Đá bay Dương Vĩ ra, cả người anh ta úp mặt xuống đất, co giật.
Cảnh tượng này quá sốc, khiến mọi người kinh ngạc đứng chết trân tại chỗ.
Ai cũng không ngờ một tên giao hàng lại dám động thủ với Dương Vĩ, ở đây có cả cảnh sát cơ mà!
Người này chắc chắn là một kẻ điên rồ, quá điên rồ, chỉ có thế dùng điên rồ để hình dung!
“Mày dám hành hung trước mặt tao, tin tao giết chết mày không!”
Người đầu tiên phục hồi tinh thần là Dương Thuận Dân, anh ta xoay nòng súng chĩa vào Trần Phong!
Anh ta chưa từng thấy một tên giao hàng nào ngang ngược như vậy, thật kỳ lạ!
Nhìn khẩu súng trong tay Dương Thuận Dân, Trần Phong mỉm cười, vẻ mặt thong dong, hoàn toàn không đoái hoài tới Dương Thuận Dân.
Hắn nhìn Trương Hân Nghiên với ánh mắt ấm áp, vén lại áo che ngực đang lộ ra ngoài của cô ấy.
“Tôi mới quen cô được 3 ngày, nhìn xem 3 ngày qua cô đã trải qua những gì? Xinh đẹp là một tội à, có vẻ như cô đã phạm tội không thể tha thứ rồi!”
Sau khi chậm rãi nói xong, Trần Phong lại dùng ngón cái tay phải, lau đi giọt nước mắt đang treo trên khóe mắt của Trương Hân Nghiên!
Người phụ nữ này thật sự rất đẹp, ngay cả khi khóc cũng đẹp mê hồn người.
Chỉ có điều, từ xưa đến nay, ngoài tiền bạc và quyền lực, điều mà con người tranh giành nhiều nhất chính là mỹ nhân!
Mỹ nhân cũng chỉ là một loại nguồn lực của dục vọng mà thôi!
Sinh ra đẹp hay không, không ai có quyền quyết định, nhưng một khi sở hữu gương mặt tuyệt sắc khiến người ta ngưỡng mộ, ít nhiều cũng sẽ trở thành tâm điếm của vòng xoáy bão táp.
Rất nhiều lúc, không có sự lựa chọn, chỉ có thể bị vòng xoáy bẩn thỉu nuốt chửng!
Vì vậy, bên dưới vẻ ngoài lộng lẫy hào nhoáng, luôn ấn chứa nỗi đau khổ mà không ai hay biết!
Trong lòng Trương Hân Nghiên vô cùng chấn động.
Cô ấy cắn môi, nhịn cảm giác tuyệt vọng và vui mừng đang dâng trào, đôi mắt đẫm lệ nhìn
Trần Phong.
Đây là người đàn ông thứ hai, ngoài cha cô ấy, đem lại cảm giác ấm áp và đáng tin cậy cho cô ây.
Cô ấy luôn là một người phụ nữ độc lập và mạnh mẽ, đối mặt với bao nhiêu cô đơn khó khăn nhưng vẫn vượt qua.
Nhưng trong giây phút này, cô ấy muốn trở thành một cô gái nhỏ, tựa vào vai Trần Phong.
Cảm giác mạnh mẽ ấy bị cô ấy mạnh mẽ áp xuống, cô ấy không muốn bị hắn chế nhạo.
Cô ấy chỉ có thế giả vờ thoải mái, đổi đề tài hỏi nhỏ: “Chú hai của tôi đâu?”
Nghe cha nói bảo chú hai dẫn người đi bắt Trần Phong, giờ Trần Phong xuất hiện an toàn ở đây, khiến cô ấy lo lắng cho sự an nguy của chú hai.
Dù sao, cô ấy đã từng chứng kiến sức chiến đấu bệnh hoạn của gã này!
“Chú hai của cô?” Trần Phong suy nghĩ một chút, chợt tỉnh ngộ: “Khi tôi trở lại tầng dưới của khu dân cư, một nhóm bảy tám người vây quanh tôi, người đứng đầu trong số họ đã bị tôi đánh rất nặng. Tôi đoán đó chắc chắn là chú hai của cô!”
Tất nhiên đó không phải là đoán, Trần Phong đã đẩy chú hai của Trương Hân Nghiên xuống đất và đánh tơi bời, sau khi hỏi lai lịch của đối phương, biết là Nhị đương gia của Túc Tinh hội, mới biết được là chú hai của Trương Hân Nghiên.
Lúc đó hắn khá tức giận, dù thế nào hắn cũng không có án oán gì với Túc Tinh hội, thậm chí còn giúp đỡTrương Hân Nghiên.
Túc Tinh hội không báo đáp ân tình của hắn thì thôi đi, sao có thể ra tay tàn nhẫn với hắn chứ?
Tuy nhiên, khi bước vào cửa và nhìn thấy Trương Thịnh Hào với cái đầu đầy máu, phần lớn cơn giận của hắn đã biến mất.
Thôi, biết đâu sau này sẽ trở thành một gia đình!
Hai người cứ tán gẫu như vậy, coi những người trong phòng như không khí.
Trương Thịnh Hào đầu óc mê man, lúc nãy tỉnh táo trở lại, đã nhìn rõ ràng những gì Trần Phong làm!
Ông ta vô cùng kinh ngạc, khí thế tỏa ra từ chàng trai trẻ này, cho dù ông ta lăn lộn bao nhiêu năm, cũng chưa từng thấy.
Đó là một cảm giác kính sợ khó tả!
Những tên đàn em do Trương Đức Phát mang tới đều là thành viên lão thành của Túc Tinh hội, không phải tay anh chị bình thường.
Nhưng chàng trai giao hàng này, có thể bước vào đây một cách bình an vô sự, đã nói lên điều gì rồi.
Thật khó tin, ai ngờ một shipper lại ghê gớm đến thế!
Ông ta giờ đây cũng hối hận, vội vàng sai Trương Đức Phát bắt chàng trai trẻ này, có lẽ đã biến khéo thành vụng rồi.
Bị xem thường, Dương Thuận Dân lập tức tức giận, chĩa súng về phía trước, quát lớn: “Đồ khốn kiếp, mày điếc à, tin tao bắn chết mày không!”
“Có gan thì bắn đi!”
Trần Phong bất ngờ quay đầu lại, quát lạnh một tiếng.
Đôi mắt hẹp toát lên khí thế u ám kinh khủng, khiến Dương Thuận Dân đang hống hách cũng giật mình.
“Mày…”
Dương Thuận Dân nghiến răng, cầm súng lên mãi mà vẫn không bóp cò.
Chàng trai trẻ trước mặt không phải tội phạm gì ghê gớm, nếu nổ súng trước mặt mọi người thì sẽ hơi khó giải thích.
Hơn nữa, anh ta có cảm giác kỳ lạ rằng ngay cả khi bắn, dường như cũng không thể trấn áp được chàng trai này.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK