Chương 25: Cha đến rồi
“Đứng dậy nhanh lên!”
Người đàn ông đó chính là cha của Đường Hùng, Đường Chính Phong, ông ta bước tới đỡ con trai mình dậy nhưng lại vô tình đặt tay lên cánh tay trái bị thương của con trai mình, khiến Đường Hùng hét lên đau đớn!
“Ai đã làm điều này? Không muốn sống nữa đúng không!”
Nhìn thấy tình trạng khốn khổ của con trai mình, Đường Chính Phong đột nhiên nổi giận.
“Cha, con suýt chút nữa bị đánh chết rồi!”
Chỗ dựa lớn nhất đã đến đây, Đường Hùng vui mừng đến suýt khóc, quên mất vết thương trên cánh tay vừa rồi.
Nhưng khi vui mừng khôn xiết, anh ta nói chuyện cũng rất thận trọng.
Bởi vì Đường Chính Phong chỉ tới một mình, mà tên điên Trần Phong kia còn có súng, anh ta vẫn còn bị chấn động, anh ta chỉ sợ mình nói không đúng sẽ lại chọc giận tên điên Trần Phong.
Bây giờ tốt nhất nên về nhà, nhà là nơi trú ẩn ấm áp và an toàn nhất!
Rời khỏi đây, anh tachỉ muốn rời khỏi nơi kinh khủng này!
“Cha đến rồi, đừng sợ, chúng ta tính sổ với bọn nó!”
Đường Chính Phong an ủi Đường Hùng, nhưng ông ta không khỏi âm thầm kinh ngạc!
Con trai ông ta được ông ta chiều chuộng, ngang ngược và rất to gan, hôm nay đã xảy ra chuyện gì mà khiến anh ta trở nên như thế này?
Ánh mắt ông ta quét qua ghế sofa, cuối cùng dừng lại trên người Trương Thịnh Hào.
“Trương Thịnh Hào, ông đúng là ăn gan hùm mật báo, dám làm như vậy với con trai tôi, tôi thấy ông không muốn sống nữa rồi!” Đường Chính Phong tức giận mắng, ánh mắt hung ác!
Vừa rồi trên điện thoại, Đường Hùng không nói chi tiết chuyện đã xảy ra, khiến Đường Chính Phong lầm tưởng rằng chính là Trương Thịnh Hào, thủ lĩnh bang hội này ra tay tàn nhẫn.
Ông ta cũng nhìn thấy Trần Phong, tò mò tại sao người giao hàng có thể ngồi trên sô pha, nhưng không hề nghi ngờ rằng chính người giao hàng này đã khiến con trai mình như thế.
“Haha~”
Trương Thịnh Hào khẽ mỉm cười, trước đây khi đối mặt với Đường Chính Phong, ông ta luôn tỏ ra cung kính, thậm chí thấp hèn.
Hôm nay mọi chuyện đã đến mức này, không cần phải lo lắng gì nữa nên ông tatrở nên cứng rắn: “Là tôi làm, ông muốn thế nào?”
Nếu đã bị hiểu lầm thì cứ đám lao theo lao, đúng lúc bày tỏ thái độ với Trần Phong.
Hôm nay coi như ông ta đã được ăn cả ngã về không, đặt hết kỳ vọng vào Trân Phong.
Dù có vẻ như là một canh bạc lớn nhưng ông ta vẫn tin vào tầm nhìn của mình!
“Được rồi, hay cho một Trương Thịnh Hào, ông cảm thấy thành lập bang hội là giỏi lắm sao, chờ đó, tôi sẽ nhổ bỏ Túc Tinh hội của ông, không đế lại bất cứ ai!”
Đường chính Phong vô cùng tức giận, Trương Thịnh Hào vốn là một con chó nịnh nọt ông ta, bây giờ lại quay lưng lại với ông ta.
Sau khi nói một cách gay gắt với Trương Thịnh Hào, Đường chính Phong thoáng nhìn thấy Dương Thuận Dân đang đứng dựa vào tường.
Ông ta liếc thật sâu về phía những người xung quanh Dương Thuận Dân, lơ đãng chỉnh lại kính và chửi: “Dương Thuận Dân, cậu thực sự đã làm tôi xấu hổ. Khi trở về tôi sẽ tính số với cậu!”
Nhìn Đường Chính Phong, Dương Thuận Dân không khỏi run rấy.
Anh ta sợ nhất phải đối mặt với lãnh đạo trực tiếp của mình.
“Con làm sao vậy?”
Lúc này, Đường Chính Phong đột nhiên chú ý tới con trai mình đang kéo cánh tay mình.
Chỉ nghe thấy con trai hèn nhát thì thầm: “Cha, không phải Trương lão đại đánh con, mà là Trần Phong, người mặc quần áo giao hàng ngồi trên ghế sofa, hắn đã giật súng của Dương Thuận Dân!”
Tuy giọng nói rất thấp nhưng Đường Hùng vừa nói vẫn vỏ tình liếc nhìn Trần Phong, sợ Trần Phong nghe thấy anh ta đang tổ cáo!
“Súng?”
Đường chính Phong sửng sốt một chút, liếc nhìn Dương Thuận Dân, sau đó lại chuyến sự chú ý về phía Trần Phong.
Ông ta lại đánh giá Trần Phong, nếu không phải con trai ông ta tự mình nói ra, ông ta sẽ không tin người giao hàng kia lại làm ra tất cả những chuyện này.
Trần Phong chậm rãi đứng lên, đã nhắc tới hắn, hẳn là cũng có thế xuất hiện rồi!
Hắn bày ra vẻ mặt bình tĩnh lãnh đạm, cười nói: “Đường cục trưởng coi thường người giao hàng à, thật là buồn cười, vừa tới liền sủa khắp nơi, phát hiện chính mình cũng không biết là ai đánh con trai mình, thật sự là xấu hố mà!”
Nghe vậy, sắc mặt Đường Chính Phong nhất thời trở nên cực kỳ âm trầm, trầm giọng hỏi: “Cậu là ai?”
“Người giao hàng! Dạy cho con trai của ông một bài học và cho anh ta biết hậu quả của việc ỷ thế hiếp người!” Trần Phong bình tĩnh nói.
“Được rồi! Tôi thật sự không nhìn ra đấy!” Đường Chính Phong tái mặt nói: “Bây giờ cậu muốn làm gì? Tôi cũng ở đây rồi, có thế mang con trai tôi đi được rồi chứ?”
Mặc dù nói thế, ông ta cũng đã nhìn ra người giao hàng này không phải là người bình thường.
Chỉ với việc có thể bình tĩnh ung dung như vậy trong tình huống này thì cũng nhìn ra một phần rồi.
Nhìn Dương Vĩ ở bên cạnh, thật sự rất thống khố, so sánh ra, con trai của ông ta dường như cũng chưa chịu ấm ức nhiều.
Vậy thì trước tiên nghĩ biện pháp đưa con trai đi, sau đó tính sổ sau, không cần khiêu khích kẻ điên đang có súng!
Trần Phong chưa kịp nói gì thì đã có người khác vội vàng bước vào phòng.
“Con trai!”
Người tới hơi mập, hơi hói, dáng vẻ rất hèn hạ, chính là cha của Dương Vĩ, Dương Tiên.
Khi nhìn thấy con trai mình quỳ trên kính vỡ, đầu đầy máu, ông ta lập tức tức giận.
“Ai đã làm chuyện này? Tòi sẽ lột da nó!” ông ta bước tới đỡ con trai mình dậy, khuôn mặt co giật hét lên.
Nghe được những lời ngạo mạn như vậy, Trần Phong nheo mắt lại, có chút không hài lòng.
Chỉ với sự thay đối biếu cảm này đã khiến Dương Vĩ rùng mình.
Dương vr vội vàng nhỏ giọng nói với Dương Tiên: “Cha, đừng nói nữa!”
Phản ứng của Dương vr khiến Dương Tiên sửng sốt, ông ta có thể cảm nhận rõ ràng rằng con trai mình đang sợ hãi điều gì đó!
Ông ta tức giận nói: “Con trai, con sợ gì? Có cha ở đây, không ai có thế bắt nạt con nữa, người khác làm hại con, cha sẽ trả lại gấp mười!”
Sắc mặt Trần Phong càng ngày càng khó coi, tùy ý nói: “Sếp Dương, tôi kêu ông đến đón con trai, cũng không phải kêu ông mắng ôi. Nếu ông có thái độ này, vậy thì ở lại với con trai đi, không cần đi nữa!”
“Mẹ kiếp!” Dương Tiên đột nhiên quay đầu lại, muốn nhìn xem người không sợ chết này là ai.
Nhưng ông ta lại phát hiện người đang nói lại là một thằng nhóc giao hàng, ông ta lập tức cười
khinh thường nói: “Là mày đang nói à? Mày là cái thá gì hả?”
“Cha, đừng nói nữa!”
Dương Vĩtiếp tục kéo cha mình, gần như ngã gục.
Nếu Trần Phong lại tức giận, ai biết tên này sẽ làm chuyện điên rồ gì.
“Đừng sợ, cha có thể giết chết một tên giao hàng chỉ bằng một ngón tay!”
Cơn tức giận của Dương Tiên không thể nguôi ngoai chút nào, khi nhìn thấy quần của con trai mình dính đầy máu, ông ta càng tức giận hơn, muốn lao lên tát Trần Phong một cái.
“Đúng là không biết xấu hố!”
Trần Phong chậm rãi đi về phía Dương Tiên, rất thất vọng với tên béo này.
Quả nhiên ông ta có đức hạnh như con trai mình, chưa thấy quan tài chưa đố lệ.
“Mày đang làm gì vậy? Có biết bố mày là ai không?”
Cảm nhận được sự ớn lạnh của Trần Phong, Dương Tiên vẫn ra vẻ hất hàm, lộ rõ thân phận và cố gắng đè chết Trần Phong.
“Ông là ai? ông là một bãi phân chó!”
Trần Phong đột nhiên tung một cước ra, trực
tiếp đá vào bụng béo của Dương Tiên.
Một người đàn ông béo nặng gần 200 cân bị đá ngồi trên mặt đất, hoàn toàn choáng váng.
“Mày dám đánh tao? Mày dám đánh tao?” Dương Tiên trừng to hai mắt, vẻ mặt không thế tin được.
Ông ta chưa bao giờ tưởng tượng rằng có một ngày mình sẽ bị người giao hàng đánh đập.
“Đánh cũng đánh rồi, còn hỏi làm gì?”
Trần Phong nhất thời cảm thấy bất lực, vì sao những người có quyền thế này bị mình đánh đều dùng một lý do này thế?
Hơn nữa, những người này lấy đâu ra tự tin cho rằng không ai dám đánh mình?
Thât là khó hiếu!
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK