• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 15: Bắt dầu thuê nhà chung
“Anh lo lắng Dương Vĩ sẽ không chịu bỏ qua và trả thù chúng ta sao?”
Trương Hân Nghiên nhíu mày, chọc phải tên công tử bột như vậy, quả thực khiến người ta phải đau đầu.
“Cậu ta nhất định sẽ trả thù, nhưng mà tôi lại không lo lắng chút nào, tên Dương vr lại không thế làm gì tôi, cùng lắm thì trả thù cô thôi, haha.”
Trần Phong dùng một tay sờ cằm, lại bỉ ổi nhìn lướt qua người Trương Hân Nghiên.
Trương Hân Nghiên trừng mắt với Trần Phong và nói: “Không phải anh nói là vệ sĩ của tôi sao?”
Trân Phong giở trò vô lại, lắc đầu nói: “Chúng ta thỏa thuận là nếu Thiên Lang bang bắt nạt cô thì tôi sẽ đánh bọn họ, nhưng tên Dương vr này không phải Thiên Lang bang, không nằm trong phạm vi hợp đồng lao động của chúng ta!”
“Anh!” Trương Hân Nghiên bị tức đến mức ngực phập phồng, lại không thể làm gì được Trần Phong.
Sau một lúc, cô ấy liếc mắt nhìn Trần Phong và nói: “Ra giá đi!”
Tên khốn kiếp này bày ra dáng vẻ thấy chết mà không cứu, không phải là vì muốn tiền sao, cô ấy nhìn thấu cái tính của tên vô lại này rồi!
Một khi đã như vậy, cùng lắm thì hao tài tiêu tai!
Trần Phong đột nhiên ngồi dậy, trở nên hứng thú.
Hắn hắng giọng, nghiêm túc nói: “Nói chuyện tiền thì thấp hèn quá, dù sao hai ta cũng ngủ chung một mái nhà. Nhưng mà nếu cô đã nói như vậy thì tôi cũng không thể làm mất mặt cô được, vậy coi như cái giá hữu nghị, một ngày một nghìn tệ phí bảo vệ, tôi cam đoan bảo vệ cô 24/24, tuyệt đối không đế một con muỗi nào có thế đốt được cô!”
“Một ngày một nghìn tệ? Có phải anh muốn tiền đến phát điên rồi không? Tiền lương một tháng của tôi cũng chỉ mới bốn ngàn rưỡi!”
Trương Hân Nghiên đứng bật dậy, khí thế hung hăng giận dữ mắng Trần Phong.
Tên vô lại này, quả thực là gian thương tăng giá mà!
“Chê đắt à? Cô phải biết rằng năm đó có người bỏ ra một ngày một triệu để tôi bảo hộ mà tôi cũng lười nhận, đây thực sự là giá hữu nghị cho cô đây, không dối trên lừa dưới, nếu như không muốn, vậy thì thòi đi, lần sau Dương Vĩ lại tìm người bắt cô đi, đưa cô đến một nơi vắng vẻ, làm việc gì đó với cô thì tôi cũng sẽ giả vờ như
không nhìn thấy!”
Ánh mắt hẹp dài của Trần Phong giống như là máy chiếu, Ịại nói lúc đó, hắn có thể nhìn thấy vòng eo thon gọn của Trương Hân Nghiên từ bộ ngực phập phồng, sau đó là hai đôi chân thon dài trắng nõn.
Đột nhiên có cảm giác rất tà ác!
Nhưng những gì hắn nói cũng không phải là nói dổi, năm đó với tên tuối của hắn, bao nhiêu người đã đưa ra mức phí bảo vệ cao ngất trời, nhưng hắn luôn hành động theo tâm trạng.
Hôm nay mới hỏi cô gái này một ngày một nghìn tệ, hời như vậy mà lại chê đắt, thật sự là không biết nhìn hàng mà!
“Một ngày một triệu?” Trương Hân Nghiên trực tiếp cười lớn, mỉa mai nói: “Một ngày cho anh một tệ tôi cũng thấy nhiều rồi, thôi quên đi, anh cũng không phải người tốt lành gì, tôi không tin, Dương Vĩ có thể làm gì tôi chứ?”
Hai tay chống hông, cặp mông đầy đặn ngồi xuống ghế sofa tạo thành một vòng tròn hoàn hảo.
Trương Hân Nghiên thật sự rất tức giận, Trần Phong này nói chuyện như tên điên, cùng lắm thì sau này mỗi ngày đều mang theo dao trên người, tên khốn kiếp Dương Vĩ kia mà tới sẽ trực tiếp cắt anh ta!
Một nghìn tệ một ngày, đi cướp ngân hàng đi!
“Cô xem cô này, vẫn luôn tức giận như vậy, tôi muốn một ngàn thì tốt xấu gì cô cũng có thể trả giá mà, nói không chừng là được đấy?”
“Trả giá? Một tệ anh đồng ý không?” Trương Hân Nghiên vần chưa hết giận!
Trần Phong trực tiếp gật đầu nói: “Có thế!”
Trương Hân Nghiên ngây ngẩn cả người, cô ấy kinh ngạc nhìn Trần Phong.
Còn có thế mặc cả như vậy, cô ấy đột nhiên có chút không kịp đề phòng.
“Anh thật sự chỉ cần một tệ một ngày thôi à?”
Cô ấy cẩn thận từng li từng tí xác nhận, đó là một ngàn tệ và một tệ, mặc cả như này cô ấy cũng không tin lắm.
Chủ yếu là đối mặt với tên vô lại chết tiệt này, không biết có con thiêu thân nào khác hay không.
“Đương nhiên là thật rồi! Nhưng mà…” Trần Phong lại thừa nước đục thả câu.
Trương Hân Nghiên cười lạnh một tiếng: “Tôi biết ngay là anh còn có điều kiện khác mà, có cái gì nói mau lên!”
Cô ấy đoàn đúng rồi mà, tên vô lại này nhất định sẽ có ý đồ xấu xa nào đó!
Trần Phong chỉ vào quần áo trên người mình rồi nói: “Tôi đây cả ngày làm việc mệt mỏi, quần áo phải thay mỗi ngày, chỉ cần cô giúp tôi giặt quần áo hàng ngày thì việc này tôi chỉ nhận một tệ!”
“Giặt quần áo cho anh á?”
Nhìn quần áo đầy dầu mỡ của Trần Phong, lúc này Trương Hân Nghiên nhíu mày.
Thậm chí cô ấy còn có ảo giác rằng ở chung với người này, lại nấu cơm giặt quần áo mua thuốc lá cho anh quả thực giống như cô vợ nhỏ.
Cảm giác này làm cho cô ấy rất không thoải mái, giống như là bị Trần Phong lừa gạt.
Đặc biệt nhìn khuôn mặt tươi cười của Trần Phong, cảm giác này càng trở nên nặng nề hơn.
“Đúng thế, mỗi ngày cũng chỉ giặt một hai bộ thòi!”
Trong lòng Trần Phong mừng thầm, sớm muộn gì cô gái này cũng sẽ được huấn luyện thành một cô vợ ngoan ngoãn.
Nghĩ đi nghĩ lại, cũng đã thỏa hiệp đến nước này rồi, giặt mấy bộ quần áo thì tính là cái gì, Trương Hân Nghiên nghiến răng nghiến lợi nói: “Được, tôi đồng ý!”
“Được rồi, bà chủ, bao gồm cả hôm nay. Dù sao tan học tôi cũng giúp cô, buổi tối giặt quần áo, nhưng một tệ này thì haha!”
Trần Phong đắc ý cười, không biết xấu hố đưa tay phải ra!
Kế hoạch huấn luyện lại một bước nữa đã hoàn thành, bước tiếp theo là ủ ấm giường, đúng cách cô vợ nhỏ ở nhà.
Nhìn tư thế đưa tay ra của Trần Phong, Trương Hân Nghiên lại tức giận.
Từ trong túi xách bên cạnh, cô ấy lấy ra một cái ví tiền màu đỏ, mở ra tìm kiếm một tệ ở bên trong!
Trần Phong cười tủm tỉm híp mắt nhìn chằm chằm ví tiền, bỗng nhiên hai mắt sáng ngời, hắn nhìn thấy trong ví tiền có một tấm ảnh chụp.
Bức ảnh hơi cũ, chụp một cô bé cưỡi trên cố một người đàn ông trung niên, cả hai đều đang cười rạng rỡ.
“Cho anh!”
Sau khi tìm kiếm một lúc lâu, cuối cùng cũng tìm được một tệ.
Nhưng khi Trương Hân Nghiên đưa cho Trần Phong, cô lại phát hiện Trần Phong đang nhìn chằm chằm vào ví tiền của mình.
Cô ấy lập tức luống cuống, vội vàng khép ví lại.
Trần Phong cầm lấy tiền và cười nói: “Khi còn bé rất đáng yêu đấy! Người ta nói khi còn nhỏ được cưỡi trên đầu cha là điều hạnh phúc nhất phải không?”
Tuy rằng ngoài miệng nói hận, nhưng tình cảm gia đình là thứ không thế cắt đứt, hơn nữa máu chảy ra cũng nóng hổi, rất nhiều lúc thứ để lại đều là hơi ấm!
Từ tấm ảnh này có thế thấy được, Trương Hân Nghiên vẫn yêu cha mình như trước!
“Không liên quan đến anh!”
Những lời này lại dường như chạm vào vảy ngược của Trương Hân Nghiên, khiến cô ấy lập tức xù lông lên.
Cô ấy gầm lên, cô ấy không thích những chuyện mà cô ấy đã chôn sâu trong lòng lại bị người khác vạch trần!
Cô ấy lại càng không muốn để cho người khác biết, cô ấy vẫn đang khao khát thoát khỏi nỗi cô đơn và lấy lại tình yêu của cha mình!
“Cốc cốc~”
Ngay tại lúc bầu không khí xấu hố thì có tiếng gõ cửa vang lên.
Trương Hân Nghiên vội vàng thu lại cảm xúc, lắc mông đi mở cửa.
Trần Phong cười khổ lắc đầu, hắn lại châm một điếu thuốc, hút ngụm đầu tiên và ngậm điếu thuốc ở khóe miệng.
Sau khi trải qua những chuyện xảy ra mấy ngày nay, Trương Hân Nghiên cấn thận hơn, cô ấy nhìn qua lỗ mắt mèo thì thấy là Vương Hâm Dao, mới mở cửa.
Vừa mở cửa, Vương Hâm Dao giống như bị điện giật, kích động giậm chân: “Cô Trương, cậu em có ở nhà không?”
Trương Hân Nghiên cũng không nói gì, chỉ bước sang một bên nhường đường.
Nhìn quanh một lượt, cò ấy thấy Trần Phong đang mỉm cười ngồi trên ghế sofa, Vương Hâm Dao hưng phấn chạy tới, giơ ngón tay cái ra trước mặt Trần Phong.
“Cậu Trần, hôm nay cậu quả thực rất giỏi đấy, quá đẹp trai, rất ngầu nữa!”
Khả năng ngữ văn của Vương Hâm Dao thật sự không tốt, cô ấy không còn từ để nói và suýt chút nữa đã thốt ra hai chữ “Mẹ kiếp”.
“Đừng ngưỡng mộ cậu nữa, cậu của cháu vẫn luôn đẹp trai như vậy, việc này ai cũng không thế trách, muốn trách thì trách ông trời ưu ái đế cho cậu vô song như thế!”
Trần Phong lười nhác ngồi ở trên sô pha, nói một loạt từ ngữ hợp vần điệu.
Hơn nữa giọng điệu kỳ quái, rất là buồn cười.
Vương Hâm Dao bị chọc cười ngửa tới ngửa lui, hai lúm má đồng tiền hiện lên một cách tinh nghịch.
Trương Hân Nghiên vừa đóng cửa lại cũng bị chọc cười, chẳng qua cô ấy cắn môi, nhanh chóng che giấu lại.
Một lúc sau, cô ấy mới ngừng cười được, Vương Hâm Dao cũng không quên trầm trồ khen ngợi Trần Phong: “Đặc biệt lúc cậu và cô giáo đi xe máy băng qua đường thực sự rất ngầu, mấy thanh niên đi xe máy đó đều bị hất văng ra ngoài, quả thực quá kích thích!”
“Ưây, xem ra cháu còn theo dõi bọn cậu nữa à?” Trần Phong hỏi.
Hai lúm đồng tiền đáng yêu của Vương Hâm Dao tại nối lên, cô ấy làm nũng nói: “Đây không phải là cháu quan tâm cậu và cô giáo sao, tuyệt đối không phải vì để xem trò vui đâu!”
Trần Phong bất đắc dĩ lắc đầu, cô nhóc này thật sự là tinh quái.
“Hâm Dao, em không về nhà dọn đồ sao?”
Trương Hân Nghiên nhìn Vương Hâm Dao, Vương Hâm Dao vẫn mặc đồng phục học sinh, chỉ đeo cặp sách, rõ ràng là cô ấy vẫn chưa về nhà.
Nghe vậy, Vương Hâm Dao bỗng nhiên thành thực đứng lên và nũng nịu nói: “Cô giáo, hôm nay em ở lại đây trước, ngày mai sẽ chuyến đồ đến!”
Trương Hân Nghiên cảm thán, quả nhiên là người một nhà, tác phong làm việc cũng đều giống nhau.
Cô ấy đưa Vương Hâm Dao vào phòng đế xem, không giống như Trần Phong, Trương Hân Nghiên mang đến cho Vương Hâm Dao một bộ ga giường chăn đệm mới, nói thẳng là thiên vị hơn Trần Phong.
Sau khi thu xếp xong mọi việc, Trần Phong đi ra ngoài giao đ’ô ăn.
Buối tối việc kinh doanh đồ ăn mang đi rất tốt, hắn không muốn đánh mất cơ hội kiếm tiền này.
Mà dưới sự giám sát của Trương Hân Nghiên, Vương Hâm Dao cũng bắt đầu con đường học tâp đau khổ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK