• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 12: Ngồi sau xe điện cười
Đối mặt với sự đe dọa, sắc mặt của Trương Hân Nghiên lập tức thay đối, lồng ngực phập phồng giận dữ.
Cô ấy nhớ đồng nghiệp của mình từng nói rằng cha của Dương Vĩ là một lão đại bản địa có địa vị rất cao.
Hơn nữa còn có mối quan hệ rất thân thiết với hiệu trưởng trường trung học A, nếu thật sự muốn cô ấy từ chức mất việc, dường như cũng không phải là chuyện to tát.
“Cậu đừng có quá đáng!”
Mặc dù cô ấy rất muốn cho Dương Vĩ một bạt tai nhưng sau khi cân nhắc Trương Hân Nghiên vẫn không trở mặt.
Tuy nhiên, Dương Vĩ vẫn không chịu buông tha: “Đừng có nói nhảm, đi theo tôi, ông đây đã thuê phòng rồi.”
Ánh mắt vô cùng hung ác, anh ta vừa nói vừa vươn tay định kéo Trương Hân Nghiên.
“Cậu làm gì vậy?”
Trương Hân Nghiên sợ hãi lùi về phía sau trong lúc hoảng hốt, giày cao gót nghiêng sang một bên, suýt chút nữa thì ngã xuống đất.
May mà Vương Hâm Dao vẫn luôn đứng đằng sau cô ấy, lập tức đỡ lấy cô ây.
Rõ ràng Vương Hâm Dao vẫn còn là một đứa trẻ, cũng không biết phải làm thế nào, lấy hết can đảm quát: “Anh đừng đến đây, không được phép bắt nạt cô giáo của tôi.”
Dương Vĩ liếc nhìn Vương Hâm Dao, lập tức nở nụ cười bỉ ổi.
Cô gái này trông xinh đẹp đáng yêu, cũng là cực phấm hiếm thấy, tuy mặc đồng phục học sinh nhưng cũng không giấu được vóc dáng thon dài.
“Hôm nay cô giáo của cô nhất định phải theo tôi!”
Anh ta thầm nghĩ trong lòng, sau khi giải quyết Trương Hân Nghiên, mục tiêu tiếp theo cũng đã có, ăn quả non chắc chắn sẽ thoải mái hơn!
Khi sắp bắt được Trương Hân Nghiên, tay của Dương Vĩ đột nhiên bị người khác túm lây.
Anh ta thật sự ngẩn người, hôm nay có rất nhiều người không sợ chết đấy.
Vừa quay đầu lại, phát hiện lại là Trần Phong, anh ta tức giận nói: “Vốn dĩ chỉ muốn mày bị tàn phế, bây giờ tao thay đổi ý định rồi, tao phải giết chết mày! Một tên giao hàng chết tiệt, học đòi anh hùng cứu mỹ nhân à? Không tè một bãi mà soi cái mặt mình đi!”
Trần Phong không tức giận mà còn mỉm cười: “Con người tôi xương cứng lắm, mạng cũng cứng, có điều bỏ qua chuyện này sang một bên đã, đế mọi người phân xử, bất kế làm chuyện gì cũng phải có trước có sau. Cậu nói xem có trùng hợp không, tôi cũng đến đây để đón Trương Hân Nghiên, tôi cũng đã thuê phòng rồi, cậu là người đến sau, không được xen ngang.”
Nghe vậy, Trương Hân Nghiên trợn mắt nhìn chằm chằm vào Trần Phong, cái tên trời đánh này cũng đến đế sỉ nhục cô ấy.
Nhưng sau khi suy nghĩ một lát, cô ấy vẫn nhẫn nhịn không nói gì, muốn xem thử Trần Phong muốn làm gì.
Còn Vương Hâm Dao thì có chút khâm phục Trần Phong, đùa giỡn ngoài miệng đã đành, vậy mà lại dám thách thức cậu ấm con cháu nhà giàu đi xe thế thao, thật sự là một tấm gương của giới giao hàng.
“Mày? Đón cô ta thuê phòng?” Dương Vĩ nhìn Trần Phong với ánh mắt khinh bỉ, ngay sau đó lại cười ha hả: “Tên giao hàng chết tiệt nhà mày, mày quay đầu lại nhìn xe của hai chúng ta đi, có phải mày bị điên rồi không? Dựa vào cái gì mà tranh giành với tao?”
Vở kịch này càng ngày càng náo nhiệt, khán giả vây xem càng lúc càng tràn đầy hứng thú.
Mọi người đều hóng hớt không chê lớn
chuyện, có người hét lên: “Người đẹp, chọn một người đi, cô muốn cười sau xe điện hay là khóc trên xe thể thao?”
Mọi người cười ‘âm lên!
Trương Hân Nghiên lộ vẻ lúng túng, trong nhóm người vây xem còn có vài học sinh của cô ấy, lần này cô ấy thật sự mất hết mặt mũi.
Cô ấy thật sự rất căm ghét người lên giọng nói, cứ như thế cô ấy và Trần Phong thật lòng yêu nhau, bây giờ cần phải lựa chọn tình yêu đích thực hoặc là sống trong giàu sang.
Có điều cô ấy và tên trời đánh Trần Phong hoàn toàn không phải là tình yêu đích thực, càng không thế khuất phục uy thế của Dương Vĩ, sự lựa chọn này hoàn toàn không thành lập.
“Các vị hương thân phụ lão, hôm nay có duyên gặp mặt mọi người, có tiền thì ủng hộ, không có tiền thì vỗ tay!”
Trương Hân Nghiên vốn rất xấu hố, nhưng cái tên Trần Phong vô lại thế mà lại đùa giỡn chắp tay với những người xung quanh như người biếu diễn thời cổ đại.
Mà những người vây xem ăn no rửng mỡ không có chuyện gì làm, người nào người nấy đều vô cùng phối hợp vổ tay.
Những người vây xem dần dần giãn ra, lập tức trở thành nơi biểu diễn tạp kỹ.
“Hôm nay mọi người đến rất đúng dịp, đây là tiết mục cẩu huyết nhất trong năm này. Người phụ nữ xinh đẹp này ngồi trên xe điện bắt mắt vô địch của tôi hay là ngồi trên chiếc quan tài bên cạnh đáy? Sắp cho mọi người biết câu trả lời rồi.”
Trần Phong chắp tay đi một vòng, bầu không khí lập tức trở nên vô cùng náo nhiệt, tiếng reo hò vang lên xung quanh.
Trương Hân Nghiên dùng tay phải che kín mặt, thật sự sắp bùng nổ, chỉ ước gì có thế tìm một cái lỗ dưới đất đế chui vào.
Còn Vương Hâm Dao lại đứng xem náo nhiệt, không biết đã đứng cùng người vây xem từ lúc nào, hai mắt lộ vẻ hưng phấn.
Dương Vĩ hơi mơ màng, tình huống gì thế này, tại sao lại có một loại cảm giác như lên sân khấu biểu diễn vậy?
Có điều con người anh ta không thích người khác khiêu khích nhất, có tiếp chiêu được hay không cũng phải tiếp.
Nếu tên giao hàng chết tiệt đó muốn so với anh ta, vậy thì cũng không sao, cũng phải đế cho hắn nhận rõ xã hội này, biết cái gì mới là chúa tể của xã hội này.
Chỉ có tiền và quyền!
“Được, muốn so sánh đúng không, cho mày một cơ hội. Trương Hân Nghiên, hôm nay cô bắt buộc phải chọn một người, một là chọn tôi, hai là chọn anh ta. Nếu không chọn, hôm nay ông đây không xong với cô đâu, ông đây nhất định sẽ nghĩ cách đế chơi chết cô!” Dương Vĩ vô cùng quyết đoán nói.
Những người vây xem lại reo hò, lần này thật sự rất náo nhiệt.
Ánh mắt của Trương Hân Nghiên thật sự có thể giết người, ước gì có thể nuốt chửng tên khốn nạn Dương Vĩ.
Có điều tức giận thì tức giận, hôm nay đã ‘âm ĩ rất bẽ mặt. Nếu cứ tiếp tục ầm ĩ như vậy, lãnh đạo của trường học nhìn thấy, thật sự sẽ khiến cô ấy không còn cách để làm người nữa.
“Được, tôi chọn!”
Cô ấy nghiến răng nghiến lợi đưa ra quyết định, chỉ có làm vậy mới có thế khiến chuyện này nhanh chóng kết thúc.
Vì vậy, trước ánh mắt kích động của mọi người, cô ấy đi về phía hai chiếc xe có sự so sánh hết sức rõ ràng.
Một chiếc xe điện cũ kỹ!
Một chiếc xe thể thao Cadillac màu đỏ bắt mắt!
Dường như sự chênh lệch hơi lớn!
‘Tinh yêu không thể làm cơm ăn, chọn xe thế thao vẫn thực tế hơn!”
“Đương nhiên là chọn xe thể thao, trừ phi người phụ nữ này điên rồi!”
“Các người nói đúng, đây là thực tế của xã hội, rất nhiều lúc tiền đại diện cho tất cả!”
“Nhưng tại sao tôi lại vô cùng mong rằng người đẹp có thế chọn anh giao hàng nhỉ, chọn xe thể thao khiến người ta hơi căm hận.”
Dương Vĩ nắm chắc phần thắng mở cửa ghế phụ, anh ta không tin là Trương Hân Nghiên sẽ chọn tên giao hàng đi xe điện nghèo kiết xác, trừ phi đầu óc của người phụ nữ này bị lừa đá.
Tuy nhiên, Trần Phong lại rất thờ ơ, tiếp tục giao lưu với những người vây xem, giơ tay lớn tiếng nói: “Các vị bạn bè đứng xem, muốn người đẹp chọn ai thì lớn tiếng nói ra đi!”
Mọi người cười ha hả, có người hô to: “Chọn anh giao hàng.”
Tiếng hét này dường như khuấy động bầu không khí, rất nhiều người cùng hét lên: “Anh giao hàng!”
Từng tiếng một, một lát sau, vậy mà giọng nói lại trở nên vô cùng đoàn kết.
“Anh giao hàng, anh giao hàng.”
Trong giọng nói này lại lộ vẻ oán giận.
Dường như mọi người từ lâu đã bị đàn áp bởi thế giới tiền bạc và quyền lực tối thượng này, họ đang nhân cơ hội này để giải tỏa nổi khó chịu của mình!
Dương Vĩ kinh ngạc trước cảnh tượng này, tức giận nghiến răng nghiến lợi.
Những điêu dân này thật đáng ghét.
Trương Hân Nghiên quay đầu liếc nhìn mọi người, cũng rất buồn bực, tại sao mọi người đều đồng lòng gọi anh giao hàng như vậy chứ?
Có điều trong lòng cô ấy đã quyết định từ lâu.
Chỉ thấy Trương Hân Nghiên đi đến bên xe điện trước ánh mắt đầy mong chờ của mọi người, khẽ nhấc mông lên, cái mông tròn trịa ngồi phía sau xe điện.
Cô ấy vừa ngồi lên, mọi người xung quanh lập tức vỗ tay nhiệt liệt, lại hô to: “Tốt!”
Trong đó, Vương Hâm Dao hô hào hứng nhất.
Trần Phong thắng rồi, cô ấy thật sự hơi muốn nhận Trần Phong là cậu ruột của mình.
Dương Vĩtái mặt, sắc mặt vô cùng u ám.
Trước cảnh tượng nồng nhiệt, Trương Hân Nghiên hơi xấu hố mỉm cười, cô ấy khẽ mím môi, thẹn thùng cúi đầu xuống.
Có cảm giác như đi lấy chồng ở một ngôi làng!
“Ha ha, có mắt nhìn, ngồi quan tài chết rất nhanh!”
Trằn Phong ngẩng đầu cười ha hả, ngồi lên xe điện, thoải mái khởi động.
Còn Trương Hán Nghiên không do dự nữa, cô ấy vòng tay qua eo Trần Phong và thì thầm: “Chỉ diễn kịch mà thôi.”
“Các hương thân phụ lão, cảm ơn sự cố động của mọi người, hôm nay không nhận tiền của mọi người nữa, nhờ mọi người tránh đường, chúng tôi phải đi thuê phòng đây.”
Trần Phong nhấn ga, chiếc xe điện vô cùng bắt mắt!
Mọi người rất phối hợp, thật sự nhường đường cho xe điện, tạo thành một con đường nhỏ.
Trần Phong cười rạng rỡ, tăng tốc rồi phanh, lại tăng tốc rồi phanh, lặp đi lặp lại nhiều lần!
Cơ thể của Trương Hân Nghiên nghiêng về phía trước do quán tính, hai khối mềm mại trên ngực cô không ngừng va vào tấm lưng rắn chắc của Trần Phong.
“Nếu anh còn dám như vậy, có tin tôi đi xuống ngồi xe của cậu ta không?”
Trương Hân Nghiên vô cùng tức giận, véo mạnh vào hông của Trần Phong, nhỏ giọng nói.
Cảm giác đau xót đó thật là khủng khiếp!
Tuy nhiên, Trần Phong lại cố chịu đau, quay đầu lại nhìn sắc mặt tái nhợt vô cùng u ám của Dương Vĩ: “Cặp ngực giảm xóc, chiếc quan tài của cậu không bao giờ có thể hưởng thụ được!”
Hắn cười to, nhấn ga và phóng đi trong tiếng reo hò của mọi nqười!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK