• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 13: cảm giác kề cận cái chết
“Mẹ kiếp!”
Dương Vĩ tức giận, đá một hàng xe đạp công cộng trên đường, ánh mắt thật sự có thể giết người!
Anh ta từng chơi vô số phụ nữ, cảm nhận được sự nhục nhã trước giờ chưa từng có.
Vậy mà một tên giao hàng lại cướp người phụ nữ của mình, thật sự mất hết mặt mũi.
“Tên giao hàng đáng chết, tao phải khiến mày liệt nửa người, còn có con điếm khốn nạn đó nữa, ông đây sẽ tìm người luân phiên chơi cô!”
Dương Vĩ không có chỗ phát tiết lửa giận, lại dày xéo xe đạp công cộng một hồi.
Những người xung quanh thấy kịch hay kết thúc, cũng không ai dám quan tâm Dương Vĩ, dần dần tan cuộc.
“Ha ha, đặc sắc quá!”
Vương Hâm Dao trợn tròn mắt, hai lúm đồng tiền lộ ra, Vương Hâm Dao rụt cổ, khuôn mặt vẫn tràn đầy phấn khích, vẫn đang thưởng thức buổi biểu diễn.
Cô ấy vẫy tay gọi một chiếc xe ba bánh vừa nãy cũng đang xem náo nhiệt, đi theo hướng thần tượng Trần Phong.
Cô ấy cảm thấy sự biểu diễn hôm nay của Trần Phong có hai chữ để hình dung, đó là ngầu lòi!
Đi xe điện cướp người đẹp trong xe thể thao của con cháu nhà giàu, thật sự rất tuyệt!
Xe ba bánh vừa chạy, tiếng gầm rú của xe máy vang lên.
Chỉ thấy năm thanh niên nhuộm tóc sặc sỡ, lái năm chiếc xe máy màu đen bắt mắt, dừng bên cạnh Dương Ví.
“Anh Dương? Tên nào không có mắt chọc phải anh vậy?”
Người dẫn đầu mắt nhỏ tóc vàng, hỏi Dương Vĩ với vẻ mặt ngạc nhiên và ngạo mạn.
Phụ huynh kết bè kết cánh, cha mẹ của họ đều là những người có quyền có thế, hình thành một vòng lớn, một người bình thường hoàn toàn không dám chọc vào họ.
Bọn họ đều chỉ bắt nạt người khác, làm gì có đạo lý bị người khác bắt nạt chứ?
“Đường Hùng, Trương Hân Nghiên mà cậu quen vừa bị một tên giao hàng dùng xe giao hàng đưa đi rồi, đuổi theo cho tôi, đánh chết tên giao hàng đó, xảy ra vấn đề gì tôi sẽ lo liệu. Còn Trương Hân Nghiên thì kéo cô ta lên xe cho tôi, hôm nay ông đây nhất định phải chơi cô ta!”
Đường Hùng đến, Dương Vĩ lập tức tự tin.
Anh ta nhanh chóng lên xe, chuấn bị trả thù Trần Phong và Trương Hân Nghiên.
Đường Hùng nhấn ga, tiếng ‘ôn ào của chiếc xe máy lan ra tận tám con phố.
Anh ta cười nhạo: “Cậu Dương, nhiều ngày như vậy mà vẫn chưa đưa được Trương Hân Nghiên lên giường sao? Còn để một tên giao hàng cướp mất sao? Không phải tôi nói cậu, nhưng cậu cũng kém quá rồi!”
Cướp phụ nữ mà lại thua một tên giao hàng, chuyện này trong giới của họ, thật sự là một nỗi nhục nhã!
Dương Vĩ lộ vẻ mặt khó coi, lớn tiếng mắng chửi: “Mẹ kiếp, đừng nói nhảm, giải quyết họ cho tôi trước!”
“Được rồi.”
Thấy Dương Vĩ thật sự tức giận, Đường Hùng không nói đùa nữa, vẫy tay với bốn chiếc xe máy đằng sau.
Tiếng xe máy nổ chấn động màng nhĩ, năm chiếc xe máy chạy vèo vèo như bay.
“Tên giao hàng, mày chết chắc rồi!”
Dương Ví cùng lái chiếc xe thể thao đuổi theo.
Vương Hám Dao ngồi trên xe ba bánh, sợi dây xích quay như điên, cuối cùng cũng vượt qua một học sinh đang đi xe đạp.
Cô ấy đang nhìn năm chiếc xe máy lao vút đi, lập tức bỏ xa chiếc xe ba bánh mười mấy mét.
Sau đó, chiếc xe thế thao của Dương Vĩ cũng đi như bay, theo sau những chiếc xe máy đó.
Trận hình này vô cùng bắt mắt!
“Chú ơi, lái nhanh một chút, đuổi theo họ.”
Vương Hâm Dao suy nghĩ một lát, lập tức hiếu ra.
Chắc chắn Dương Vĩ đang đi tìm Trần Phong và Trương Hân Nghiên để trả thù, cô ấy phấn khích gào lên với tài xế lái xe ba bánh.
Có vẻ như kịch hay vẫn chưa hết, thật sự quá đã, tuyệt đối không thể bỏ qua!
Tài xế lái xe ba bánh đầu đầy vạch đen, tức giận nói: “Nhóc con, cô điên rồi phải không? Tôi đuổi theo họ sao, đuối con khỉ khô!”
“Chao ôi!”
Vương Hâm Dao bĩu môi, vô cùng đáng tiếc, chỉ mới vài phút mà không thấy đuôi xe của Dương Vĩđâu nữa.
Xa xa, Trần Phong chở Trương Hân Nghiên, vô cùng đắc ý.
Ai nói con gái chỉ khóc trên xe sang, chẳng phải trước sự hấp dẫn không có gì sánh kịp của hắn, một người đẹp như Trương Hân Nghiên đã bị thuyết phục ngồi trên chiếc xe điện bắt mắt của hắn ư.
Còn nữa, tác động mềm mại của bộ ngực giảm xóc vừa rồi khiến hắn cảm thấy không gì sánh được.
“Được rồi đấy Trần Phong, dừng xe, để tôi xuống!”
Sau khi ra khỏi phạm vi trường học, Trương Hân Nghiên đã buông tay ra, vịn vào giá phía sau, không chạm vào Trần Phong nữa.
“Cô đúng là, tôi tốt bụng giải vây giúp cô, vẫn còn chưa giải vây xong mà đã trở mặt không nhận người.” Trân Phong tức giận nói, hoàn toàn không có ý định dừng xe lại!
“Anh giúp tôi giải vây sao? Anh tốt hơn tên cậu ấm đó chỗ nào hả? Cái gì mà bảo chúng ta đi thuê phòng?” Trương Hân Nghiên càng nói càng cảm thấy tức giận, lại véo Trần Phong một cái, gào lên: “Nếu anh mà không dừng xe lại thì tôi sẽ nhảy xuống!”
“Có thể để cho tôi nói chuyện một cách đàng hoàng không? Tôi đã nói rồi, vần chưa giải vây xong đâu!” Trần Phong bất lực lắc đầu, người phụ nữ này hơi ngốc nghếch.
Trương Hân Nghiên không hiểu ra sao, nhưng cô ấy đột nhiên nghe thấy một tiếng gầm ở phía sau, khi cô ấy quay đầu nhìn lại, thấy năm chiếc xe máy đang nhanh chóng lao tới, theo sau là chiếc xe thể thao của Dương Vĩ.
Cô ấy nhất thời tái mặt, lúc này mới hiểu rõ ý của Trần Phong.
“Phải làm sao bây giờ?” Trương Hân Nghiên cũng hơi rốt ruột, thấy đối phương không dễ chọc, hơn nữa với tính cách của Dương Vĩ, anh ta nhất định sẽ không từ bỏ ý định!
“Cô nghĩ cách cho tôi đi!” Trần Phong ném vấn đề cho Trương Hân Nghiên.
Trương Hân Nghiên rất đơn thuần, cô ấy thật sự suy nghĩ, sau đó ngẩng đầu nói: “Anh giỏi đánh nhau như vậy, không sợ bọn họ phải không?”
“Giỏi đánh nhau?” Trần Phong lập tức bật cười: “Cô nghĩ cách quái quỷ gì vậy? Với bối cảnh của nhà họ, đánh tôi sống dở chết giở, tôi không thể kêu oan được, nhưng tôi động vào họ một chút, có thể bị cha mẹ của họ dùng quyền lực giẫm chết!”
Một người phụ nữ gần ba mươi tuổi rồi mà không hiểu đạo lý này chút nào, điều này khiến Trần Phong rất thất vọng.
Trương Hân Nghiên khẽ cắn môi, Trần Phong nói thật sự rất đúng.
Những tên cậu ấm đó ỷ vào gia cảnh đế làm xằng làm bậy, người dân bình thường không thế chọc vào.
“Vậy anh dừng xe đi, chúng ta nói chuyện với họ!”
Trương Hân Nghiên nghiến răng nghiến lợi, sẵn sàng mạo hiểm mạng sống của mình.
Cô ấy không tin giữa ban ngày ban mặt mà Dương vrdám ra tay với mình.
“Nói chuyện sao? Nói cái khỉ khô với súc sinh à!” Trần Phong thấp giọng nói, nheo mắt nhìn đoạn đường cuối, đột nhiên hỏi: “Cô có muốn trải nghiệm cảm giác đến gần cái chết không?”
Cảm giác đến gần cái chết? Trương Hân Nghiên ngây người, không hiểu ra sao.
“Tên giao hàng, dừng lại cho tao!”
Đường Hùng chỉ cách Trần Phong mười mấy mét, phía trước sắp đến điếm cuối, điếm cuối là cầu vượt nằm ngang kéo dài.
Trần Phong gần như không có lựa chọn nào khác, một khi dừng lại hoặc rẽ vào một góc cua thì sẽ bị Đường Hùng và Dương Vĩ đuổi kịp.
Nếu đi thẳng thì phải vượt qua con đường cao tốc kéo dài có tám làn xe.
Trên cầu vượt không có đèn giao thông nên hầu hết xe cộ đều chạy với tốc độ rất nhanh, rất nhiều xe đều vượt quá tốc độ hạn chế.
Lúc này, đang là giờ cao điếm tan học tan làm, dòng xe dày đặc, lựa chọn đi xe điện chạy qua không khác gì việc tự tìm đường chết.
“Nhắm mắt lại, ôm chặt!”
Thấy sắp bị đuối kịp, hành động của Trần Phong khiến tất cả mọi người sợ ngây ra.
Chỉ thấy hắn nheo mắt, nhìn chằm chằm vào dòng xe cộ, trực tiếp tăng tốc độ xe lên mức lớn nhất, chạy ngang từ đường phụ lên cầu vượt kéo dài.
“A, anh điên à?”
Trương Hân Nghiên sợ tái mặt, nhìn xe cộ qua lại, vô thức cúi đầu nhắm mắt, sau đó ôm chặt lấy Trần Phong.
Tuy nhiên, Trần Phong lại vô cùng bình tĩnh, hưởng thụ sự to lớn mềm mại phía sau, thẳng thừng xông lên.
Xe điện nhỏ đột ngột xuất hiện khiến những chiếc xe trên đường cao tổc sợ ngây người, mọi người đều đạp phanh né tránh.
Trần Phong nheo mắt, không hề có ý định giảm tốc độ.
Nhưng chuyện thần kỳ đã xảy ra, chiếc xe điện của hắn dường như được lắp đặt hệ thống né tránh, vừa hay xuyên qua khe hở giữa những
chiếc xe.
Một lần xuyên qua bốn làn xe, không hề hao tổn chút nào!
ở giữa có một hàng rào sắt, ngay chỗ vành đai xanh có một khoảng trống, rộng khoảng nửa mét.
“Chính là ở đây!”
Đầu xe hơi xoay chuyến, Trần Phong lập tức lái qua.
Đầu xe vừa ngang qua, hắn liền đưa một chân ra, đá vào hàng rào, mở cái khe rộng nửa mét thành rộng một mét.
Hoàn toàn không hề dừng lại, hắn lái thẳng vào bốn làn đường đối diện!
Tò mò hại chết mèo, đúng lúc này, Trương Hân Nghiên ôm chặt Trần Phong hé mắt ra nhìn.
Tuy nhiên, cảnh tượng trước mắt khiến cô ấy hoảng sợ vô cùng tuyệt vọng.
Làn đường ngược lại xuống dốc, tốc độ lưu thòng nhanh hơn, hai làn đường ở giữa còn có xe tải lớn chở hàng hóa.
Lúc này, Trần Phong đã tiến vào làn đường thứ hai, Trương Hân Nghiên ngồi nghiêng một bên vừa hay đối mặt với xe tải, chỉ cách đó một mét, suýt chút nữa thì bị tông vào.
Nghe tiếng còi xe tải gần đó, sắc mặt của Trương Hân Nghiên lập tức trở nên tái nhợt. Cô ấy vô thức nhắm mắt lại lần nữa, trái tim lạnh buốt.
Có thể nói là chết chắc, không thể nghi ngờ!
Tài xế lái xe tải cũng kinh hãi, đạp phanh dừng xe.
Nhưng người lái xe điện là Trần Phong lại vô cùng bình tĩnh, nheo mắt lại, hơi xoay đầu xe để thay đối trọng tâm.
Sau đó hắn giơ chân ra, để xe tải đâm vào chân trước của mình trước khi đâm vào hắn.
Cảnh tượng thần kỳ đã xảy ra.
Hai chân của Trần Phong giống như lò xo, tác động của chiếc xe tải lớn không làm hắn ngã mà thay vào đó tạo cho hắn một gia tốc chéo, giúp hắn vượt qua chiếc xe tải lớn và tăng tổc băng qua làn đường thứ ba!
Chiếc xe ở làn thứ tư là một chiếc ô tô nhỏ, dừng lại từ lâu, tài xế há to miệng nhìn chiếc xe điên nhỏ của Trần Phonq thoải mái đi nqanq qua.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK