Chương 10: Ân oán xích mích
Hai người lại ngồi xuống đối diện nhau, bầu không khí hài hòa hơn nhiều.
“Tiết này không lên lớp à?” Trần Phong hỏi, rồi châm một điếu thuốc.
Sau khi hút một hơi, hắn lại ngậm điếu thuốc trên môi.
Trương Hân Nghiên lắc đầu nói: “Tôi có hai tiết Tiếng Anh đều vào chiều nay.”
“Vậy thì đi dạo quanh trường nhé?” Trần Phong đứng dậy.
Cô ấy nhớ một giáo viên khác trong văn phòng cũng không lên lớp tiết này, có lẽ sẽ nhanh chóng quay lại, thật sự không thích hợp đế nói chuyện riêng.
Vì vậy Trương Hân Nghiên bèn đưa Trần Phong xuống lầu, đi trên một con đường yên tĩnh nhất trong sân trường.
Hai bên con đường này đều có cột đá, ở giữa nổi lại bằng thép, phía trên toàn là cây tử đằng.
Tuy mùa hoa đã qua nhưng chiếc lá rủ xuống vần mang một vài cảm giác rụt rè lãng mạn.
Trương Hân Nghiên đi đôi giày cao gót giẫm trên lá rơi trên mặt đất, không phát lên tiếng lộc cộc nhưng lại có cảm giác nhẹ nhõm yên tâm không thể diễn tả thành lời.
Trương Hân Nghiên thích đi lại trên con đường này nhất, lắng nghe tiếng cười đùa chân thành của bọn trẻ, tận hưởng làn gió mát rượi trong mùa hè oi ả, cả người quên đi những tất cả những phiền não.
Tuy nhiên, Trần Phong lại không có tâm trạng như vậy, chẳng qua là nhớ lại mình lúc còn mười mấy tuổi, đối với rất nhiều người mà nói, cũng chẳng kém gì địa ngục.
“Nói một chút đi, rốt cuộc là ai đã đứng sau vụ bắt cóc, tôi nghĩ hẳn là cô biết chuyện này.” Trân Phong mở miệng hỏi.
Anh không thích rườm rà, nếu biết đối phương là ai thì có thế lập tức xử lý đối phương, đế tránh sau này gặp phiền phức.
Ánh mắt Trương Hân Nghiên lộ vẻ phiền muộn, mấp máy môi nói: “Có lẽ là một bang hội là Thiên Lang bang làm.”
“Bang hội?” Trần Phong cảm thấy hơi khó hiểu: “Tại sao bang hội lại muốn bắt cóc cô?”
Trương Hân Nghiên giải thích: “Chuyện này phải kề từ cha của tôi. Mười năm trước cha của tôi mở một KTV ở Thành Bắc. Sau khi kiếm được một số tiền, ông ấy lập tức thuê một mặt tiền cửa hàng lớn, rồi lại bắt đầu mở phòng chơi bi-a, tiệm mát-xa.”
“Năm đó khu vực đó vẫn bình thường, nhưng năm năm trước, tòa nhà chính phủ đột nhiên chuyển đến Thành Bắc, trung tâm thành phố di chuyến về phía bắc. Giá trị nơi mà cha tôi thuê tăng mạnh, kinh doanh càng ngày càng tốt lên, kiếm được rất nhiều tiền!”
“Làm ăn khá giả sẽ có người ghen tị. Thiên Lang bang là một bang hội lớn ở thành phổ Tần Táy, cưỡng ép cha của chúng tôi bán những sản nghiệp đó cho họ với giá thấp!”
“Cha của tôi đâu chịu, ông ấy tụ tập một nhóm người, cũng thành lập một bang hội tên là Túc Tinh hội, chém giết nhiều lần với Thiên Lang bang!”
“Vào khoảng thời gian đó, ngày nào tôi cũng lo lắng sợ hãi, thường xuyên nhìn thấy cha giống như người máu trở về nhà lúc nửa đêm!”
“Sau khi giằng co một khoảng thời gian, cha của tôi tốn thất nặng nề, Túc Tinh hội gần như sắp sụp đổ! Vào một buổi tối, Thiên Lang bang cử người đến nhà tôi, mấy vệ sĩ bị họ chém chết, còn em trai của tôi cũng bị người ta giết trước mặt tôi!”
Nói đến đây, Trương Hân Nghiên đột nhiên hơi kích động, đôi mắt rưng rưng nước mắt.
“Cha chạy về nhà vào thời khắc quan trọng, cứu tòi, tôi hoàn toàn hận cha của tôi vì cái chết của em trai tôi. Nếu ông ấy không thành lập bang hội thì em trai của tôi cũng sẽ không chết.”
“Có người chết nên chuyện này rất ‘âm ĩ, Thiên Lang bang cũng vì đắc tội với nhân vật lớn nào đó, cũng gây ồn ào về vấn đề này nên sản nghiệp của tôi cũng được giữ lại!”
“Sau chuyện đó, cha của tôi không hề khiêm tốn lại, ông ấy cho rằng bị người khác ức hiếp là vì không đủ lớn mạnh, ông ấy mở rộng bang hội, đế xoay sở tiền vốn, ông ấy bắt đầu làm một vài chuyện phạm pháp.”
“KTV và câu lạc bộ đã chiêu mộ một số lượng lớn cô gái tham gia vào các dịch vụ khiêu dâm, đồng thời bí mật mở sòng bạc dưới tầng hầm.”
“Bởi vì những chuyện này, cộng với cái chết của em trai, khiến tôi hoàn toàn thất vọng với cha. Sau khi cãi vã với cha, tồi đã rời khỏi ngôi nhà đó, ba năm rồi vẫn chưa trở về lần nào!”
Chuyện này vẫn luôn là bí mật của Trương Hân Nghiên trong mấy năm qua, không ai hay biết.
Hôm nay đối mặt với Trần Phong, thoải mái nói ra những chuyện này cũng có cảm giác trút được gánh nặng trong lòng.
Ba năm rồi, Trương Hân Nghiên cứ tưởng rằng cuộc sống sẽ tiếp tục bình yên như vậy.
Nhưng cuối cùng vẫn dâng lên những gợn sóng mà cô ấy không thể tiếp nhận!
Thật buồn cười, người chủ chốt mà Trương Hân Nghiên cần đế thoát khỏi xiềng xích của số phận lại là một chàng trai giao hàng mà cô ấy mới quen được một ngày!
Trân Phong nghiêng đầu liếc nhìn gò má của Trương Hân Nghiên, thật sự rất xinh đẹp. Suy nghĩ của hắn trôi đi rất xa, đang nghĩ người đàn ông như thế nào mới có thế cưới được một người phụ nữ như vậy?
“Ý của cô là Thiên Lang bang kéo nhau trở lại, muốn bắt cóc cô đế đe dọa cha của cô sao?”
Tuy suy nghĩ chạy đi rất xa nhưng Trần Phong vẫn cấn thận lắng nghe lời kể của Trương Hân Nghiên!
Đây là một cáu chuyện nhàm chán, cũng không hề phức tạp, việc ai có thể cưới được Trương Hân Nghiên vẫn khiến hắn cảm thấy có hứng thú hơn.
Trương Hân Nghiên gật đầu nói: “Chú Hai làm trợthủ cho cha của tôi, vẫn luôn giữ liên lạc với tôi. Chuyện tối qua khiến tôi rất sợ hãi nên tôi đã gọi điện thoại cho chú ấy, chú ấy nói trong điện thoại rằng chắc chắn là Thiên Lang bang làm. Bởi vì gần đây Thiên Lang bang lại gây chiến với Túc Tinh hội. Hơn nữa Thiên Lang bang vắng lặng nhiều năm đã trở nên lớn mạnh hơn, nghe nói còn tìm được một chỗ dựa rất ghê gớm.”
“Hợp đồng cha tôi thuê mười năm sắp đến rồi. Chú Hai tôi nói rằng cha tôi đã dùng thủ đoạn đế mua toàn bộ quyền tài sản và quyền sử dụng đất của tòa nhà bốn tầng, đồng thời đã đạt được thỏa thuận phát triến với tập đoàn Quân Lâm, một công ty bất động sản ở Tần Tây, nhưng hiện giờ lại bị Thiên Lang bang xen vào!”
“Mục đích hợp tác là phát triển một khu phức hợp thương mại với vốn đầu tư lên đến 400 triệu. Đây thật sự là một miếng thịt béo bở, hiện giờ cha của tôi đã bỏ ra rất nhiều tiền, và vận dụng tất cả mối quan hệ, tôi biết đây là thời cơ chuyển hình thích hợp nhất của ông ây.”
“Nhưng hiện giờ chỗ dựa của Thiên Lang bang đã sử dụng quyền lợi trong tay, bên sở hữu quyền nhà đất bắt đầu dao động. Bây giờ đang phân vân giữa Túc Tinh hội và Thiên Lang bang, cuối cùng quyết định rằng thứ bảy tuần sau, sẽ quyết định hợp tác một cách công bằng giữa Túc Tinh hội và Thiên Lang bang!”
“Hiện giờ cha của tôi và Thiên Lang bang đang nghĩ cách để tăng tiền đặt cược. Thiên Lang bang bắt cóc tôi là vì đế đe dọa cha của tôi, bỏ cuộc cơ hội quyền sở hữu nhà và quyền sở hữu mảnh đất lần này!”
“Chuyện này cứ vòng vo, cũng rất thú vị!” Trần Phong mỉm cười, lẩm bẩm: “Quân Lâm? Công ty có một cái tên ngang ngược như vậy à?”
“Tập đoàn Quân Lâm là một công ty lớn rất có thực lục, cũng rất thần bí, bất động sản chỉ là một trong những hoạt động kinh doanh của họ! Nghe nói ánh mắt của Quân Lâm rất cao, không phải ai cũng có thế hợp tác với họ, cha tôi đã sử dụng gần như mọi mối quan hệ của mình để lôi kéo Quân Lâm!” Trương Hân Nghiên tưởng rằng Trần Phong tò mò với Quân Lâm nên bèn giải thích.
Trần Phong đột nhiên dừng bước, vươn vai một cái, tùy ý nói: “Tôi không cảm thấy có hứng thú với những thứ này. Thứ duy nhất tôi để ý là cô, hiện giờ cô là bà chủ của tôi, tôi chỉ đang làm thuê. Trong khoảng thời gian này, nếu Thiên Lang bang còn dám động vào cô thì nhiệm vụ của tôi là đánh bọn họ!”
Trương Hân Nghiên hài lòng nói: “Tôi không bằng lòng tha thứ cho cha của tôi vì cái chết của em trai tôi. Nhưng tôi cũng không mong rằng ông ấy lại đi làm những chuyện phạm pháp nữa. Nếu lần này ông ấy thật sự có thể trở thành một người kinh doanh nghiêm chỉnh, tôi cũng sẽ yên tâm. Vì vậy tôi không muốn trở thành gánh nặng của ông ấy, càng không muốn hủy hoại một cơ hội từ một kẻ xấu trở thành một người bình thường của ông ấy vì tôi!”
Trần Phong sờ cằm, không hề có cảm xúc dao động, dường như đang nghe một câu chuyện hết sức bình thường.
Trương Hân Nghiên hơi thất vọng, ánh mắt lộ vẻ ảm đạm, cô ấy cứ tưởng rằng dù thế nào thì Trần Phong cũng sẽ có cảm xúc dao động.
Sợ hãi mà lùi bước? cảm động mà đứng ra?
Cô ấy đã nghĩ đến những điều này nhưng Trần Phong lại rất bình thản, khiến cô ấy không biết làm thế nào.
“Mỗi ngày một gói thuốc lá, một bữa cơm, thuốc lá không đắt, gói thuốc hầu vương năm tệ này là được. Còn cơm thì tùy cô, hạ độc cũng được! Ngoại trừ hai chuyện này, cô không cần phải lo lắng những chuyện khác.”
Hút xong điếu thuốc cuối cùng, hắn dùng hai ngón tay phải búng tàn thuốc một cách chính xác vào thùng rác.
Trần Phong vẫy tay rồi xoay người rời đi.
Còn Trương Hân Nghiên không khỏi nuốt nước miếng, nhìn bóng lưng của Trần Phong, vậy mà cô ấy lại có cảm giác không thể nhìn thấu.
Cô ấy lặng lẽ khấn cầu, mong rằng cả đời này mình đưa ra một quyết định buồn cười nhất điên cuồng nhất có thể có kết quả tốt nhất!
Sau khi trở về nhà, hẳn lấy hai bộ quần áo và một số nhu yếu phẩm hàng ngày, chuẩn bị bắt đầu sống chung nhà với người đẹp.
“Phong Tử, anh thật sự quyết định đến nhà của cô giáo đó à?” Đại Dũng vẫn còn hơi nghi ngờ.
Trần Phong nằm trên giường, vươn vai nói: “Quyết định rồi, hai lý do, điều thứ nhất, đúng là giúp đỡ Vương Hâm Dao. Con nhóc này thật sự hơi lạc lối, nếu không quản thúc thì sẽ hư hỏng mất, đến lúc đó làm sao có thế không phụ lòng Vương Vũ?”
“Lý do thứ hai, Tần Tây đã là trạm thứ nhất của tôi thì tôi sẽ khuấy đảo thành phố này, cũng đế cho những người ở Viêm Kinh xem xem, Trần Phong tôi vẫn có thế quấy nhiễu mưa gió giống như trước đây!”
“Quan, thương, hắc, ba loại người này gắn bó với nhau, cứ bắt đầu từ Thiên Lang bang, phát ra tiếng gầm thét đầu tiên của tôi, đế cho những người có quyền lực ở Tần Tây biết rằng Trần Phong tôi đến rồi, bắt buộc phải lựa chọn giữa tôi và nhà họ Trần hiện giờ.”
“Tuy rất nhiều người có thể cho rằng suy nghĩ của tôi rất nực cười, tôi là một thứ bỏ đi bị nhà họ Trần vứt bỏ, tại sao lại chọn tôi chứ?”
“Tôi chỉ muốn khiến vòng xoáy này càng ngày càng lớn, khiến cho cả Tần Tây thay đổi, và dùng kết quả nói cho tất cả mọi người rằng hiện giờ nhà họ Trần chẳng có gì ghê gớm cả, chỉ có Trân Phong tôi mới có thể giơ cao ngọn cờ của nhà họ Trần!”
“Thuận tôi thì sổng chống tôi thì chết!”
Nghe thấy lời nói vô cùng ngang ngược của Trân Phong. Đại Dũng không còn nghi ngờ gì nữa, anh ta chỉ hỏi: “Phong Tử, muốn tôi làm gì?”
Trần Phong đột nhiên ngồi dậy nhìn Đại Dũng: “Anh trông nhà cho kỹ, có lẽ con nhóc Vương Hâm Dao đã chọc phải tại họa, dù sao đây cũng là nhà của Vương Vũ, không được để bất cứ ai càn rỡ!”
“Tòi biết rồi!” Đại Dũng gật đầu.
Trần Phong lại nói tiếp: “Mấy ngày nay nếu rảnh rỗi thì đi tiếp xúc với Thiên Lang bang một chút, tốt nhất là có thế giải quyết một tên đàn em, vẩn phải giống như trước đây làm gì cũng phải chuấn bị thật an toàn, không được sơ ý.”
Tuy Đại Dũng chỉ còn lại một cánh tay nhưng dù vậy, anh ta vần thừa sức để đối phó với mấy tên côn đồ.
Đại Dũng rất đơn giản, chỉ gật đầu lần nữa!
Trần Phong thoáng nhìn đồng hồ, sắp đến mười hai giờ rồi, cách thời gian tan học vẫn còn sớm.
Vì vậy hắn bèn cởi áo sơ mi trắng, mặc quần áo giao hàng, vẫy tay với Đại Dũng: “Thời gian vẫn còn nhiều, tôi đi qiao hànq đây!”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK