• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 14: Tai nạn xe cộ
Hôm nay dường như có nữ thần may mắn đã đến đây, một chiếc xe máy điện vượt qua dòng xe cộ đông đúc với tốc độ trên 80 mà không bị tông trúng.
Những người lái xe phanh gấp lần lượt hạ cửa số xuống và chửi bới Trần Phong.
Đặc biệt là chiếc xe lớn kia, xe phía sau thiếu chút nữa tông vào đuôi xe.
Theo tình huống vừa rồi, không tông vào đuôi xe còn khó hơn là tông vào đuôi xe.
Tài xế xe lớn phục hồi lại tinh thần, sắc mặt vẫn tái nhợt, mắng tám đời tố tông Trân Phong!
Dù vậy, cũng không ai nguyện ý xuống xe tranh cãi với tên liều mạng này.
Chỉ chốc lát sau, làn xe đã trở lại bình thường!
Cảm giác được xe máy điện đã dừng lại, Trương Hân Nghiên với tâm trạng lo lắng từ từ mở đôi mắt to của mình.
Tập trung nhìn lại, hiện giờ cô ấy và Trần Phong đã đến phía đối diện.
Mà năm chiếc xe máy và xe thể thao của Dương Vĩ đều dừng ở đường phụ đối diện.
Khoảnh khắc này, cô ấy vô cùng chấn động và có một loại cảm giác không chân thật.
Đặc biệt là khi nhớ lại cảnh sắp bị xe lớn đâm vào vừa rồi, thật đúng như lời Trần Phong nói, trải nghiệm cảm giác cận kề cái chết.
“Có gan thì tới đây đi!”
Lần này Trần Phong có tư cách kiêu ngạo, hắn hắng giọng hét to lên và khiêu khích ngoắc ngoắc ngón tay về phía đối diện.
Dương vrxuống xe, anh ta trợn mắt há hốc mồm nhìn Trần Phong ở đổi diện, quả thực sắp tức điên rồi.
Anh ta nhìn dòng xe cộ qua lại đông đúc, có chút khó hiểu nói: “Tên nhóc kia thật sự không muốn sống nữa à, sao anh ta lại qua đó được?”
Đường Hùng cũng mở to hai mắt, không ngờ lần này lại gặp phải một tên không sợ chết.
Nhưng mà điều đó cũng không quan trọng, anh ta cũng giống như những tên công tử bột khác, không chịu được khi bị người khác chế giễu.
Trần Phong khiêu khích như thế, quả thực làm cho anh ta sắp tức chết.
“Bà nội nó, chúng ta cũng tiến lên, hôm nay nhất định phải lột da cái tên giao hàng này!”
Nhấn ga một cái, Đường Hùng cũng chuẩn bị vượt qua đoạn đường cao tốc kéo dài trên cao.
Hành động của anh ta khiến những người khác khiếp sợ, một thanh niên tóc đỏ đi xe máy phía sau nhanh chóng khuyên nhủ: “Anh Hùng, đừng bốc đồng, mạng sống của anh còn quý giá hơn cái tên giao hàng kia nhiều, đợi bọn em dừng xe trên đường lại, bảo đảm an toàn cho anh rồi hãy qua!”
“Mẹ kiếp!” Đường Hùng hoàn toàn không cảm kích, anh ta trừng mắt nhìn thanh niên tóc đỏ nói: “Một tên giao hàng cũng có thể qua được mà chúng ta còn cần phải chặn xe ư? ông đây không thể để tên kia chạy mất được, tất cả đều đi qua đó với tao, ai không qua thì sau này đừng chơi với Đường Hùng tao nữa!”
Đường Hùng cũng là một tên chúa liều mạng, hay nói chính xác hơn là chúa sĩ diện.
Anh ta nhìn chằm chằm vào Trần Phong và nhấn chân ga, băng qua đường phụ với tốc độ cao và đi vào đường cao tốc kéo dài!
Bốn thanh niên phía sau đều kinh hãi, đây không khác gì đi tìm đường chết!
Nhưng nếu không theo thì sau này sẽ không thể bước vào vòng tròn của Đường Hùng.
Cái vòng tròn kia, nhiều khi có thể mang đến cho bọn họ địa vị cao hơn và lợi ích vô hạn.
Sau khi cân nhắc tình hình, tất cả đều nghiến răng nghiến lợi làm theo.
“Có can đảm!”
Nhìn thấy cảnh tượng này, Dương Vĩ nhiệt huyết sôi trào quay trở lại xe, chuẩn bị lái chiếc xe thế thao của mình băng qua đường.
“Bọn họ muốn lại đây!” Trương Hân Nghiên nhất thời hoảng hốt, căng thẳng nắm lấy quần áo Trần Phong
Trần Phong lơ đễnh cười nói: “Mấy tên công tử bột này thật sự ngu ngốc mà, bọn họ cho rằng mình có thể may mắn đến được đây ư, chờ chết đi!”
Hắn vừa dứt lời thì cách đó không xa truyền đến tiếng va chạm kịch liệt.
Chỉ thấy Đường Hùng và thanh niên thứ hai đi xe máy bị một chiếc xe tải tông văng ra ngoài, nằm trên mặt đất không đứng dậy nổi.
Xe tải đáng thương gặp tai họa bất ngờ, suýt chút nữa lật nghiêng.
Chẳng qua tài xế là một tay lão luyện, xoay bảy tám cái cuối cùng cũng ổn định được.
“Anh Hùng, anh Hùng!”
Ba chiếc xe máy khác nhanh chóng dừng lại, bọn họ xuống xe và chạy về phía hai người bị thương!
Dương Vĩ vốn còn hưng phấn cũng ỉu xìu, đạp phanh xe, không dám nhúc nhích nữa!
“Nhanh đưa anh Hùng đi bệnh viện!”
Mấy người nhanh chóng đưa hai người bị thương lên xe thế thao của Dương Vĩ!
“Các người chờ đó cho tôi!”
Cảnh cáo Trần Phong và Trương Hân Nghiên xong, Dương Vĩ không cam lòng khởi động xe, chuyển hướng và chạy tới bệnh viện!
Nhìn thấy tất cả những cảnh này, Trân Phong vẫn rất bình thản, thở dài nói: “Cha mày có tiền có quyền thì thế nào? Sinh con ra cũng ngu ngốc đấy thôi.”
Không được băng qua đường, như vậy rất nguy hiếm, đây là sự thật mà ngay cả một đứa trẻ ba tuổi cũng hiểu được!
Những đám công tử bột này còn tệ hơn cả những đứa trẻ ba tuổi!
“Chúng ta đi thôi!”
Trần Phong vặn ga chuẩn bị rời đi, trò hay đã kết thúc!
Vụ tai nạn xe cộ vẫn khiến Trương Hân Nghiên bất ngờ và càng lo lắng hơn.
Cô ấy mím môi nói: “Chúng ta mặc kệ bọn họ sao? Cứ thế này rời đi à?”
Trần Phong không khỏi cười khố: “Cô quan tám cái gì? Liên quan gì đến chúng ta, là chính bọn họ muốn xông tới nhưng không có bản lĩnh mới bị tai nạn!”
Nhìn đôi mắt đẹp của Trương Hân Nghiên vẫn còn nổi lo lắng không thể tiêu tan, Trân Phong lại nói: “Yên tâm đi, xét theo tình hình vừa rồi thì hai người kia cũng không bị thương nặng chứ đừng nói là chết!”
Phụ nữ đúng là rất dễ mềm lòng, nhưng nhiều khi đây cũng không phải là chuyện tốt.
Bởi vì đối tượng khiến bạn mềm lòng rất có thế là một súc vật!
Trên đường Trương Hân Nghiên không còn nói muốn xuống xe nữa mà vẫn ngồi trên xe máy điện của Trần Phong.
Trong đầu cô ấy không ngừng hồi tưởng lại những chuyện đã xảy ra trong hai ngày qua!
Hai ngày nay quả thực cô ấy đã gặp phải nguy hiểm của cả đời, nhưng đằng sau người đàn ông này, dường như những nguy hiếm đó đã trở nên thưa thớt và bình thường trở lại!
Cảm giác này rất kỳ quái, rõ ràng cô ấy chỉ mới quen người đàn ông này chưa đến hai ngày, hơn nữa rõ ràng mình rất ghét hắn, nhưng tại sao bây giờ lại có chút cảm giác ỷ lại khó hiểu.
“Nhất định là mình điên rồi!”
Trương Hân Nghiên lắc đầu đè nén những
suy nghĩ khủng khiếp của mình.
Cũng nhắc nhở chính mình, Trần Phong là một tên vô lại, bây giờ đã thấy rõ hắn hoàn toàn là một tên vô lại!
Mười mấy phút sau, cuối cùng cũng về tới khu dân cư Lâm Nghiệp.
Đổ xe điện ở dưới lầu, Trần Phong lấy một cái túi từ trong xe ra và xách theo đồ đạc chuyển nhà của mình lên lầu với Trương Hân Nghiên.
Trong thang máy, Trương Hân Nghiên tò mò hỏi: “Anh không cần chuyến đồ tới đây sao?”
Trần Phong mở túi ra: “Đồ? Đều ở đây cả rồi!”
Trương Hân Nghiên nhìn chằm chằm vào đồ vệ sinh cá nhân và một hai bộ quần áo đế thay bên trong, cô ấy cả kinh nói: “Chỉ vậy thôi sao? Khăn trải giường, chăn bông và những thứ khác mà anh thường dùng đều không có à?”
Trần Phong thản nhiên nói: “Tôi không có đồ đạc gì, chỉ cần xuống lầu mua một tấm chiếu trải lên giường là được!”
Thang máy đến, Trương Hân Nghiên cau mày nhưng cũng không nói thêm gì nữa.
Khi lại lần nữa vào căn phòng này, Trần Phong cảm thấy buồn cười, hắn không ngờ sẽ trở lại đây bằng cách này.
Hắn châm một điếu thuốc, sau khi rít hơi đầu tiên rồi ngậm điếu thuốc lên khóe miệng.
Trương Hân Nghiên phất tay, xua đi làn khói trước mắt, cô ấy có hơi không vui nói: “Sau này anh bớt hút thuốc trong căn phòng này được không, tôi và Vương Hâm Dao đều là con gái!”
“Được, tôi là người rất có tố chất đấy, tôi chỉ hút thuốc trong phòng của mình, phòng của tôi là phòng nào?”
Cũng không đợi Trương Hân Nghiên dẫn đường, Trần Phong đã đi vào bên trong.
Có hai phòng trống, vừa vặn là cửa đối diện nhau.
“Anh ở căn phòng này đi!”
Trương Hân Nghiên đẩy căn phòng bên trái ra, bên trong sạch sẽ gọn gàng, có máy điều hòa và một chiếc giường.
“Tuy rằng bình thường, nhưng cũng tạm ở được!” Trần Phong tùy ý đánh giá.
Trương Hân Nghiên lập tức trợn trắng mắt, nói thế nào đi nữa thì nơi này chắc chắn tốt hơn nhiều so với thôn của hắn.
Cô ấy đi tới trước cửa số mở ra: “Bên này thông gió tốt, nếu hút thuốc thì nhất định phải mở cửa sổ!”
Trần Phong gật đầu và ném đồ đạc của mình lên trên giường.
Dưới sự dẫn dắt của Trương Hân Nghiên, Trần Phong lại đi lòng vòng trong nhà bếp và nhà vệ sinh, tất cả đều đã được dọn dẹp sạch sẽ, hiển nhiên người phụ nữ này rất đảm đang.
Cuối cùng trở lại phòng khách và đi tới ban công, phía trên phơi quần áo, trong đó có rất nhiều nội y và tất chân của Trương Hân Nghiên.
Trần Phong nhìn thấy, máu như trào dâng, chiếc quần lót nhỏ đó chỉ lớn bằng lòng bàn tay, hơn nữa tất cả còn được làm bằng ren!
Mà hiển nhiên cô gái này là một người nghiện tất, phải ba hoặc bốn đôi tất có nhiều màu sắc khác nhau, trong đó có một cái quả thực muốn lấy mạng già của người ta mà, trông rất cởi mở.
“Cô gái này thật biết cách bắt kịp trào lưu!” Trần Phong không khỏi nuốt nước miếng.
Trương Hân Nghiên đỏ mặt, cuống quýt tiến lên kéo quần áo của mình xuống và ôm vào trong ngực.
Cô ấy thầm tự trách trong lòng, hôm nay cô ấy tùy hứng mời Trần Phong và Vương Hâm Dao về sống chung, còn chưa có thời gian thu dọn quần áo đã bị tên khốn kiếp này nhìn thấy hết.
“Sao lại căng thẳng thế? Ai mà không mặc quần áo chứ? Cứ phơi khô đi, tôi sẽ không trộm đâu!” Trần Phong cười nói.
Trương Hân Nghiên liếc mắt nhìn Trần Phong, trong miệng thốt ra một chữ “Cút!
Nhìn dáng vẻ hoảng sợ của Trương Hân Nghiên, Trần Phong cười thầm, sau này chuyện mở rộng tầm mắt phỏng chừng không thể thiếu, bất cứ lúc nào hắn cũng phải mở to mắt đế có thể bắt được cái đẹp!
Lúc đi từ trong phòng ra, Trương Hân Nghiên thay váy dài màu đỏ, mặc áo tay áo ngắn màu đỏ và quần jean.
Hoa văn phía trước của chiếc áo ngắn tay màu đỏ là một chú gấu trúc dễ thương, khi được Trương Hân Nghiên mặc vào đã tạo ra hiệu ứng ba chiều.
Mà chiếc quần jeans bó sát người khiến vòng mông tròn hơi vếnh lên, tôn lên vóc dáng hoàn hảo của Hân Nghiên.
Trần Phong vốn đang xem ti vi cũng phải nhìn chằm chằm vào Trương Hân Nghiên.
“Nhìn cái gì mà nhìn, cấn thận tôi móc mắt anh đấy!”
Trương Hân Nghiên cảm thấy rất kỳ quái, cô ấy luôn có ảo giác rằng khi Trần Phong nhìn mình, giống như là cô ấy không mặc quần áo vậy.
Cảm giác này rất tệ, khiến cô ấy nổi da gà khắp người!
“Nhìn một cái cũng sẽ không mất một miếng thịt nào đâu!” Trần Phong thu ánh mắt và tiếp tục xem TV, trong TV đang chiếu màn trình diễn của các mỹ nữ mặc áo tắm, cũng không thua kém gì Trương Hân Nghiên!
“Biến thái!” Trương Hân Nghiên tỏ vẻ khinh bỉ.
“Trên tivi đang chiếu, chẳng lẽ cũng không được xem? Đúng là kỳ quái!” Trần Phong lắc đầu, hắn nhìn chằm chằm vào một người đẹp mông to, lại hỏi: “Tên Dương Vĩ kia có xuất thân như thế nào?”
“Có chuyện gì thế?” Trương Hân Nghiên hỏi ngược lại.
Trần Phong không khỏi cười khổ: “Chắc là tên kia cũng có xuất thân rất tốt, lần này cậu ta chịu tốn thất lớn như vậy, mất đi một người, cô cho rằng cậu ta sẽ dễ dàng buông tha cho đôi cấu nam nữ chúng ta à!”
“Phi, ai là cẩu nam nữ với anh!” Trương Hân Nghiên giơ tay lên, suýt chút nữa đã tát Trân Phong.
Trần Phong nghiêng người và mỉm cười.
Sau khi mắng Trần Phong, Trương Hân Nghiên mới nói: “Tôi và cậu ta chỉ gặp nhau trong bữa tối của một đồng nghiệp. Tôi nghe đồng nghiệp nói cha của cậu ta là một đại lão vùng này,
có quyền lực và có mối quan hệ rất tốt với hiệu trưởng của chúng tôi!”
Trần Phong âm thầm gật đầu và cũng không nói thêm gì nữa!
Nhưng anh chắc chắn cái tên công tử bột này nhất định sẽ tìm tới cửa!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK