• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 26: Đánh cược
“Đinh-”
Đúng lúc này, điện thoại của Đường Chính Phong vang lên.
Ngay lập tức tiếng chuông lanh lảnh khiến cả căn phòng im lặng.
Đường chính Phong lấy điện thoại di động ra, ông ta chỉnh lại kính rồi nhìn thông tin người gọi, sau đó vội vàng thay đối giọng và trả lời cuộc gọi với vẻ khiêm nhường: “Lão lãnh đạo, sao ngài lại gọi điện vậy?”
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của một ông lão, giọng rất trầm và dày, ông ấy nói: “Tiểu Đường, hiện tại cậu đang ở đâu? Có phải ở cùng chỗ với con trai của cậu không?”
Đường Chính Phong sửng sốt, ông ta ấp úng nói: “Đúng vậy, lão lãnh đạo, chúng tôi ở nhà.”
“Nói láo!” Ông lão bỗng nhiên tức giận mắng: “Mặc kệ hiện tại cậu đang làm gì thì cũng phải mau chóng trở về cho tôi. Tôi đã tận tình khuyên bảo cậu cả nửa ngày, những ngày này phải để mắt đến con trai của cậu và những người bên dưới, nhưng cậu không nghe. Hôm nay, mấy cái tội trạng của cậu lại bị người ta đào ra, hơn nữa đối phương có bằng chứng trong tay. Nói cho cậu biết điều này, một khi được xác thực thì cũng đủ để cậu phải vào tù đây.”
“Cái này.”
Đường Chính Phong sửng sốt, sắc mặt ông ta trở nên khó coi.
Ông lão nói tiếp: “Còn đứa con trai của cậu nữa, nó đúng thật là một tên súc sinh. Nếu không tận mắt nhìn thấy đoạn video này, tôi cũng không dám tin con trai cậu có thể phạm tội hiếp dâm và giết người không thành. Đoạn video này đủ đế khiến cho con trai cậu và cậu chắc chắn ngồi tù.”
Đường chính Phong nghe vậy thì sợ hãi, giọng nói có chút run rấy: “Lão lãnh đạo, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Ông ta thực sự không hiểu làm thế nào những tội trạng trước đây lại bị người ta lôi ra, rõ ràng lúc đấy ông ta đã nhờ cậy các mối quan hệ đế áp chế rồi mà.
Hơn nữa, việc giết người của con trai ông ta cũng được thực hiện một cách bí mật, với lại cũng đã dùng tiền mua chuộc gia đình nạn nhân, tại sao lại đột nhiên xuất hiện một đoạn video?
Ông lão hừ lạnh một tiếng: “vẫn chưa hiểu sao? Chắc hẳn là con trai cậu đã đắc tội với nhân vật lớn rồi.”
“Thủ đoạn của đối phương rất ngang tàn, cậu không thế trêu vào. Nhưng tôi nghĩ đối phương đã giao những thứ này cho tôi thay vì giao trực tiếp cho các bộ phận liên quan hoặc đăng lên mạng, điều này cũng là để lại cho cậu một con đường sống.”
“Cho nên, chỉ cần con trai cậu chưa chết thì nhanh chóng trở về, còn so đo với người khác thì cấn thận vạn kiếp cũng không thế cứu vãn được.”
Nói xong, ông lão nhanh chóng cúp điện thoại.
Đường Chính Phong cầm điện thoại di động trên tay, ông ta hoảng hốt sững sờ tại chỗ.
Chẳng mấy chốc đã đố mồ hôi đầm đìa.
Ông ta quay đầu nhìn về phía Trần Phong, lập tức da đầu tê fân.
“Chẳng lẽ mọi chuyện đều là do người giao hàng này làm sao?”
Ông ta không khỏi nuốt nước bọt, sau đó kéo tay Đường Hùng bước ra ngoài, không thể ngây người ở cái nơi không nên ở này nữa.
Trần Phong đưa tay chặn đường đi của Đường Chính Phong, hắn nghiền ngẫm nói: “Hình như tôi còn chưa đồng ý thả các người đi mà?”
Đường Chính Phong sửa lại thái độ trước đó, ông ta gật đầu đầy khách khí: “Vừa rồi con trai tôi gọi điện nói chỉ cần tôi đến một mình thì có thể mang con trai tôi đi. Tôi không hề nuốt lời, hy vọng cậu có thể giơ cao đánh khẽ, thả cho con trai tôi trở về.”
Giọng điệu khiêm tổn như vậy khiến tất cả mọi người phải lộ ra vẻ mặt khó tin.
Bọn họ chẳng hiểu tại sao thái độ của Đường Chính Phong đối với Trần Phong lại thay đổi mạnh mẽ sau khi nhận được một cuộc điện thoại.
Trương Hân Nghiên hơi nhếch miệng và không thế tin vào mắt mình.
Còn Trương Thịnh Hào lại khẽ mỉm cười, Đường Chính Phong thay đổi như vậy chỉ có thể chứng minh một điều, đó chính là ông ta đã cược thắng, Trần Phong là một người vô cùng khó lường.
“Cha~”
Đường Hùng kéo tay cha mình, anh ta có thể cảm nhận được mồ hôi trên tay cha mình một cách rõ ràng.
Và giống như cha mình, anh ta cũng không khỏi nuốt nước bọt, lần này anh ta đã đá trúng vào tấm sắt cứng rắn rồi, hơn nữa còn là một tấm sắt rất dày.
Trần Phong nheo mắt lại, hắn đang định lên tiếng thì Dương Tiên ở bên cạnh lại đần độn đứng dậy và phủi mông.
Dương Tiên nhìn Đường Chính Phong với vẻ cực kỳ khó hiểu, ông ta dùng giọng điệu giễu cợt nói: “Đường Chính Phong, dù sao ông cũng là cục trưởng, con trai ông bị người ta đánh mà đến cái rắm cũng không dám thả, thật sự quá vô dụng. Nhưng tôi đây cũng không dễ lừa như vậy đâu, nhìn vết máu trên người con trai tôi, hôm nay tôi nhất định phải báo thù.”
“Đó là việc của ông, ông muốn làm gì thì làm, ông không có quyền xen vào quyết định của tôi với con trai tôi.” Đường Chính Phong chẳng muốn đế ý đến Dương Tiên, kẻ không có mắt nhìn này thì có thể làm gì được.
Không chỉ có Đường Chính Phong không muốn tiếp lời Dương Tiên, mà ngay cả Dương vr đang đau đến sắp sụp đổ cũng sốt ruột nói với Dương Tiên: “Cha, chúng ta đi nhanh đi, đừng so đo nữa, con còn đang chảy máu, con phải đến bệnh viện, nếu không chân con sẽ bị tàn phế mất.”
“Con trai, chịu đựng một chút, lập tức sẽ có người tới đưa con đi bệnh viện.”
Dương Tiên trấn an Dương Vĩ, đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng còi báo động.
Tiếng còi cảnh sát vang vọng khuấy động thần kinh đang căng thẳng của mọi người.
Đặc biệt là Trương Hân Nghiên, cô ấy gần như không chịu nổi.
Chỉ trong nửa ngày ngắn ngủi, cô ấy đã trải qua quá nhiều chuyện thách thức thần kinh, gần như biến cô ấy thành một con chim sợ cành cong.
Trần Phong không khỏi nheo mắt lại, diễn biến này khiến hắn không ngờ tới, xem ra sự tình càng ngày càng thú vị.
Nghe thấy tiếng còi báo động, lập tức Dương Tiên tràn đầy sức mạnh nói với Dương Vĩ: “Là chú Lý của con đưa người tới đây, một lát nữa chú ấy sẽ đưa con đến bệnh viện. Hôm nay cha phải xử lý những người ở đây.”
Đường Chính Phong cũng có chút sửng sốt, ông ta là cục trưởng cục cảnh sát phụ trách phân công quản lý nơi này, viên cảnh sát này từ đâu đến?
Trong lúc tò mò, Dương Thuận Dân đang ở rất gần cửa sổ khẽ liếc mắt nhìn ra ngoài cửa số và nói: “Là xe của tống cục cảnh sát tỉnh Tần.”
“Tổng cục tỉnh?”
Đường Chính Phong quay đầu lại và nhìn thấy vẻ đắc ý của Dương Tiên thì lập tức hiểu ra.
Dương Tiên này có quan hệ rất tốt với một vị phó chánh ở tống cục tỉnh, nhất định là Dương Tiên đã gọi đối phương đến đây.
Trong lòng ông ta chợt lạnh lẽo, trong lòng có chút rối bời.
Trần Phong vẫn đang híp mắt, trong lòng cảm thấy rất kỳ lạ, hắn chỉ bảo Dương Vĩ gọi điện thoại nói Dương Tiên đến một mình.
Không hề nói bất kỳ lời dư thừa nào, vậy làm sao Dương Tiên có thế biết được hoàn cảnh của con trai mình và tìm đến một người có địa vị không nhỏ?
Hắn liếc mắt nhìn lại, phát hiện ánh mắt Dương Vĩ có chút né tránh thì lập tức hiếu ra được đại khái.
Thằng ranh này, không ngờ lại là một kẻ xấu tính.
Trông có vẻ sợ chết khiếp nhưng lại giở trò sau lưng.
Đoán chừng là có lẽ anh ta đã không cúp máy sau khi gọi điện và để cho Dương Tiên nghe hết mọi chuyện xảy ra ở hiện trường.
Hắn suy nghĩ một lát rồi đi tới bên cửa sổ và cũng thoáng nhìn ra ngoài.
Sau đó, hắn mỉm cười đầy ấn ý với Dương Thuận Dân.
Không hiểu ý tứ của Trần Phong, Dương Thuận Dân cũng không nói gì, chỉ là trong lòng âm thầm chửi bới: Để xem lát nữa một con chó láo cá như mày sẽ chết như thế nào?
Vừa rồi Dương Ví không dám nhìn vào ánh mắt sắc bén của Trần Phong, bởi vì anh ta sợ Trần Phong sẽ nhìn thấu việc ban nãy anh ta không cúp điện thoại và sẽ xử lý anh ta trước khi chú Lý bước vào.
Hiện giờ anh ta chỉ cầu mong thời gian trôi nhanh hơn một chút, chỉ cần chú Lý đi vào thì anh ta sẽ bình an vô sự.
Một lúc sau, một người đàn ông trung niên mặc đồng phục với vầng trán đoan chính dẫn theo người xông vào trong.
“Kiếm soát hiện trường đi.”
Người đàn ông trung niên rất nho nhã nhưng cũng không làm mất đi khí phách, ông ta vung tay phải lên, hơn chục sĩ quan mặc đồng phục cầm súng đã khống chế xong hiện trường.
Lúc này Trần Phong không hề cử động, tư thế của hắn thật sự giống như người qua đường đang xem náo nhiệt.
Như thế muốn nói, chuyện này không liên quan gì đến tôi.
Trương Hân Nghiên lại trở nên căng thẳng, lần này có vẻ đối phương có bối cảnh rất lớn, không phải một tên đội trưởng như Dương Thuận Dân có thể so sánh được.
Cô ấy lo lắng nhìn về phía Trần Phong, nhưng đột nhiên có người kéo tay cô ấy.
“Cha~”
Cô ấy nghiêng đầu nhìn sang thì thấy đó là cha của cô ấy, ông ấy dùng ánh mắt trấn an nhìn cô ấy.
Mặc dù vẫn còn lo lắng nhưng Trương Hân Nqhiên đã cảm thấy an tâm hơn nhiều.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK