Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Thường Hy thậm chí cho rằng bản thân mình bị ảo giác, cô...hình như cô nhìn thấy sắc đỏ thoáng qua trên gương mặt điển trai của Triệu Tư Nghị.

Ông chú lớn hơn cô cả con giáp này vậy mà cũng biết đỏ mặt sao?

Đúng là kỳ quan hiếm gặp mà.

Mà chuyện khiến bản thân cô kinh ngạc hơn là… hình như cô có hứng thú với người đàn ông này.

Nói chuyện với anh mang đến cho cô cảm giác rất khác lạ, vừa muốn tìm hiểu lại vừa muốn nhìn thấy những dáng vẻ mà không ai nhìn thấy của anh.

“Thật ra ngày hôm nay hẹn anh ra đây cũng chỉ với mục đích làm quen thôi, đây là thói quen làm việc trước giờ của tôi. Triệu tiên sinh, anh không ngại kết bạn Facebook chứ?” Diệp Thường Hy rất nhanh chóng, vừa nói đã vừa cầm điện thoại lên.

“Tôi không dùng Facebook.” Biểu cảm của Triệu Tư Nghị thoáng qua chút tiếc nuối, dường như cảm thấy ngại, anh thêm vào một câu. “Chỉ dùng INS.”

Diệp Thường Hy không chút biến sắc vì kế hoạch kết bạn trên mạng xã hội của mình không thành công, cô cất điện thoại vào túi xách, thản nhiên nói. “Thật không khéo, tôi lại không dùng INS.”

Triệu Tư Nghị gật đầu nhưng tận sâu trong lòng hiện tại đang thầm mắng bản thân ngu ngốc cả ngàn lần. Vừa rồi nữ thần trong mộng ngỏ ý kết bạn trên Facebook, đây là gì? Là cơ hội mà bất kì fan hâm mộ nào ao ước mà không bao giờ xảy ra được. Ấy vậy mà khi nãy anh lại dùng giọng điệu cứng ngắt đó nói rằng bản thân không dùng Facebook…

Liệu cô có nghĩ rằng anh từ chối không muốn kết bạn không?

Đúng lúc này, một gương mặt ngũ quan tuyệt mỹ kề sát mặt anh khiến Triệu Tư Nghị giật mình.

Diệp Thường Hy thấy anh không nói gì khi cô hỏi vài câu đơn giản, nhìn lại đã thấy anh thẫn người ngồi đó, dáng vẻ yên tĩnh có chút đáng yêu khiến cô liền sáng lên trong đầu một ý nghĩ. Chính là đứng lên hơi khom người về phía anh, tay chống lên chiếc bàn ăn, nhìn thẳng vào mắt anh.

Không ngờ làm Triệu Tư Nghị giật mình, cô cũng ý thức được bản thân hình như thất thố liền ngồi trở lại vị trí của mình, cố gắng không trêu chọc anh nữa.

Triệu Tư Nghị hắng giọng, chữa ngượng bằng cách nâng ly rượu đỏ lên đưa về phía cô. “Lần đầu hợp tác, hy vọng mọi việc suôn sẻ.”

Diệp Thường Hy vẫn giữ nụ cười trên môi, vài giây sau cũng nâng ly rượu trước mặt lên. “Hy vọng quãng đường sau này Triệu tiên sinh chiếu cố nhiều hơn.”

Nói rồi liền nâng ly uống cạn chút rượu trong ly, Diệp Thường Hy cũng không phát hiện ánh sáng lấp lánh khi nghe câu nói của cô trong mắt Triệu Tư Nghị.

Buổi tối ngày hôm nay nếu người dùng bữa cùng anh là một người khác mà không phải là Diệp Thường Hy, chắc chắn một điều rằng với cách nói chuyện này của đối phương sẽ khiến anh trải qua ba giai đoạn. Thứ nhất là xác định đối phương đang tán tỉnh mình, thứ hai là chán ghét tới mức nổi gai óc, thứ ba là đứng lên rời khỏi.

Nhưng chính vì đối tượng là Diệp Thường Hy, điều này cũng dường như khiến anh trải qua ba giai đoạn. Thứ nhất là cảm giác thụ sủng nhược kinh, thứ hai là vô cùng ấm áp trong lòng và thứ ba là một chút ảo tưởng rằng cô đang buông lời ong bướm.

Dĩ nhiên Triệu Tư Nghị biết đó chỉ là ảo tưởng của anh, Diệp Thường Hy sẽ không như vậy. Có thể đây chính là cách cô giao tiếp, một sự lịch sự không có hàm ý sâu xa.

Nhưng ở một diễn biến khác, nếu Mộng Thường và Trần Bác biết được cuộc hội thoại và dáng vẻ mỉm cười tủm tỉm hiện tại của Diệp Thường Hy chắc chắn cả hai người sẽ khóc thét trong màn đêm. Đây vốn không phải là bà cố nội của ngôi sao mà bọn họ thường hay hình dung về cô.

Cùng lúc này, tam thiếu gia của tập đoàn Vũ Thị cũng bước xuống chiếc xe hơi sang trọng của mình, vừa định bước vào nhà hàng thì một vài nhân viên trực cổng tiến lên, có lẽ vì nhận ra thân phận của đối phương nên nhân viên không dám tỏ thái độ bất kính

“Tam thiếu, thật ngại quá, hôm nay nhà hàng chúng tôi đã có người bao trọn gói rồi.”

Vũ Bằng dẫn theo mấy người bạn bè trong giới ăn chơi theo sau, lúc này dừng lại nhìn nhân viên bằng nửa con mắt, vừa cất tiếng cũng lộ rõ vẻ cao ngạo hống hách. “Tránh đường.”

“Tam thiếu, chuyện này...chúng tôi, chỗ này thật sự đã được bao trọn rồi.”

Vũ Bằng hừ lạnh. “Ý mày là tao phải tìm chỗ khác ăn phải không? Có biết tao là ai không? Ai cho mày lá gan đó hả?”

Hầu hết nhân viên phục vụ của các nhà hàng, vũ trường, khách sạn trong thành phố này đều biết đến vị tam thiếu gia của Vũ thị tài phiệt này. Đây là người đầy tai tiếng, dễ nổi nóng thậm chí còn thích đánh người, chơi thân với một vài tên giang hồ có uy phong trên mạng nên Vũ Bằng càng như hổ mọc thêm cánh, không ai dám đắc tội với anh ta.

Vũ Bằng đẩy mạnh mấy nhân viên của nhà hàng đang cản đường ra, cái gì mà nơi này đã được bao hết, chỉ cần lão tử đây muốn thì cứ phải vào đây cho bằng được. Anh ta cũng muốn xem xem là kẻ nào tai to mặt lớn mà dám cản chân anh ta ăn chơi.

Nhân viên không thể cản được Vũ Bằng, đành trơ mắt nhìn người đi vào.

Nào ngờ vừa vò trong nhìn một vòng Vũ Bằng liền nhìn thấy được phía xa xa có một nam một nữ đang ngồi. Mà người nữ kia anh ta đã từng gặp qua, đó chẳng phải là bạn gái của anh trai Vũ Hào của anh ta Diệp Thường Hy sao?

Còn người đang ngồi đối diện Diệp Thường Hy, chẳng phải là người mà cách đây mấy ngày ông già nhà anh ta ném cho anh ta một cuốn tạp chí kinh tế bảo anh ta phải học hỏi hắn ta sao? Người trên tạp chí kinh tế hôm đó… Triệu Tư Nghị?

Vũ Hào nở nụ cười thích thú, anh ta lấy điện thoại ra cố gắng zoom thật kỹ ở khoảng cách xa, bắt trọn khung cảnh lúc Diệp Thường Hy đang kề sát mặt mình vào mặt Triệu Tư Nghị, ở góc chụp này giống như cô đang muốn hôn người đàn ông kia vậy. Vũ Bằng thầm nghĩ trong lòng, lần này quả thật là có chuyện hay để xem rồi.

Ông già khó tính nhà anh ta cứ chê trách anh ta ăn chơi hao phí, lúc nào cũng bắt anh ta học hỏi tấm gương Triệu Tư Nghị, còn khóa thẻ đen của anh ta không cho anh ta xài tiền. Hừ, lần này chụp được tấm hình này quả là may mắn, ngày mai anh ta sẽ ném hình cho mấy tạp chí để kiếm tiền, còn cho anh trai Vũ Hào và ông già khó tính kia biết được bộ mặt của đôi cẩu nam nữ này.

Ở một diễn biến khác, phía bên Triệu Tư Nghị và Diệp Thường Hy vẫn giữ bầu không khí vô cùng hòa hoãn. Như vào một lúc cả hai người đồng loạt nhìn điện thoại của mình, sau đó Diệp Thường Hy phản ứng trước.

Cô ngẩng đầu nhìn anh, nở nụ cười dịu dàng. “Thật ngại quá, quản lý tìm tôi có việc, có lẽ phải kết thúc buổi nói chuyện của chúng ta tại đây rồi.”

Triệu Tư Nghị cũng mỉm cười, nụ cười hiếm thấy ở anh. “Thật trùng hợp, trợ lý của tôi cũng vừa nhắn tin, tôi sắp có cuộc họp vào tối nay.”

Cả hai người nhìn nhau vài giây rồi cùng lúc cũng bật cười. Cho tới khi đứng lên chuẩn bị rời khỏi, Diệp Thường Hy còn quay lại. “Hẹn gặp lại.”

Triệu Tư Nghị lại có chút ngẩn người trước câu nói của cô, cũng không giấu được sự vui vẻ trên mặt, nói một câu tương tự. “Hẹn gặp lại.”

Diệp Thường Hy đi thẳng ra chiếc xe của mình rồi rời khỏi, Triệu Tư Nghị lúc này mới gọi điện thoại của trợ lý của mình. Giọng nói anh trở nên nghiêm nghị hơn, đối phương vừa lên máy liền ra lệnh. “Xử lý giúp tôi một rắc rối.”

Hiện tại có rất nhiều website ăn cắp truyện của Tamlinh247.com khiến tốc độ ra chương bị chậm hoặc ngừng ra chương mới !!!

Hãy quay lại ủng hộ Website Tamlinh247.com để chúng tôi ra truyện nhanh và sớm nhất nhé. Xin cảm ơn !

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK